Chờ sau khi quản lý thông báo hai người bọn họ đã bị sa thải, áo thun đen thở dài, nhìn về phía áo lông xám: “Vậy hôm nay hai chúng ta một tổ nhé?”
Áo lông xám không còn lựa chọn nào khác tất nhiên chỉ có thể gật đầu.
“Cái đó…… Hình như tôi có một phát hiện mới.” Đột nhiên,váy vàng nhỏ giọng nói, cả người run bần bật: “Các người có phát hiện ra, ngày đầu tiên có một người chết, ngày thứ hai có hai người chết, ngày thứ ba có ba người chết. Mà hôm nay, là ngày thứ tư……”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, biểu tình lập tức trở nên khó coi. Chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết những gì váy vàng nói là đúng, kinh nghiệm trong quá khứ nói cho bọn họ biết, hôm nay rất có khả năng sẽ có bốn người chết.
So với việc vì điểm quá cao mà chết, còn không bằng cứ ra tay giết đến số lượng người giới hạn cao nhất, như vậy tốt xấu gì cũng có thể đảm bảo bản thân sẽ không chết.
Nghĩ đến đây, trong mắt áo lông xám lập tức hiện lên sát ý.
Lúc này Tô Dung đang nghi ngờ không biết vì sao váy vàng lại nói chuyện này ra cho tất cả mọi người biết. Cô không hề kinh ngạc vì phản ứng của mọi người, nhưng lại kinh ngạc vì đối phương lựa chọn nói ra.
Suy nghĩ một chút, Tô Dung nhanh chóng hiểu được. Ở đây còn tám người, trong đó tổ có vẻ ngoài yếu nhất chính là tổ của cô và bà Hoa, tiếp theo có lẽ là tổ của tóc rẽ ngôi và mũ đỏ.
Như vậy tới xem, tổ của váy vàng sẽ tương đối an toàn, đặc biệt là cô ta và áo sơ mi chưa từng đổi đồng đội, thậm chí còn có nhiều ưu thế hơn so với những người khác. Tất nhiên cô ta sẽ không ngần ngại nói chuyện này ra vì lợi ích của bản thân.
Mắt thấy bầu không khí trở nên bế tắc, mọi người nhìn nhau đầy cảnh giác, dường như sắp có một trận chiến lớn, Tô Dung rũ mắt xuống, dáng vẻ yếu đuối nhu nhược giơ tay lên: “Chuyện này…… Tôi cảm thấy không phải là như thế.”
Chờ đến khi ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình, Tô Dung mới yếu đuối nói: “Ngày hôm qua sau khi các người rời đi, nhưng tôi vẫn chưa đi, điều này bà Hoa có thể chứng minh.”
Bà Hoa gật đầu: “Ngày hôm qua trước khi rời khỏi công ty, con bé đã nói nó sẽ ở lại chỗ này một chút.”
Ngày hôm qua khi hai người kia vẫn chưa chết, tất cả mọi người đều chưa tìm thấy quy luật, cho nên Tô Dung không thể nào ở lại công ty thương lượng đối sách với bà Hoa được. Mà sau khi tan làm thì không thể giao lưu, nên những gì bà Hoa nói là sự thật.
Tô Dung tiếp tục nói: “Sau đó tôi nhìn thấy người có điểm cao nhất ngày hôm qua, một hai muốn quấn lấy người thứ hai, muốn đi cùng nhau. Tôi không dám đi theo, nên hoàn toàn không biết những việc xảy ra sau đó, nhưng tôi cảm thấy rất có thể có điểm cao thứ hai kia đã bị hố chết……”
Nghe vậy, tuy rằng bà Hoa biết những gì Tô Dung nói không phải là sự thật, nhưng vẫn lên tiếng phụ họa: “Nếu nói như vậy, không phải ngày hôm qua sau khi tan làm vốn dĩ chỉ có một người chết hay sao? Nếu cộng lại thì cũng chỉ có hai người.”
Nói như vậy nói, hoàng váy phỏng đoán liền không thành lập.
Tóc rẽ ngôi hỏi với thái độ không chắc chắn: “Những gì cô nói là sự thật sao?”
“Đương nhiên là sự thật, là do các người nhát gan, không có ai ở lại cùng tôi, nếu không các người cũng sẽ không nghi ngờ những gì tôi nói.” Tô Dung tỏ vẻ đương nhiên trả lời.
Những lời này khiến mọi người không nhịn được co rút khóe miệng, vì sao bọn họ lại không ở lại? Tất nhiên là vì sợ nếu ở lại sẽ gặp nguy hiểm.
Đừng tưởng rằng một người bị ô nhiễm không có liên quan gì đến người khác, một khi bị ô nhiễm nghiêm trọng, rất có khả năng đối phương sẽ làm hại điều tra viên bình thường. Một khi bị phát hiện, nói không chừng sẽ cùng nhau chơi trò kết thúc. Đặc biệt là xung quanh những kẻ bị ô nhiễm luôn có quỷ quái tồn tại, cho dù đối phương không phát hiện ra hắn, cũng không đồng nghĩa với việc quỷ quái không xuất hiện ra.
Muốn theo dõi người bị ô nhiễm, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Tất nhiên Tô Dung cũng biết chuyện này, nếu không phải cô có 【 Thuật dịch chuyển dưới nước 】, hơn nữa còn rất tự tin vào năng lực theo dõi của bản thân, cô cũng sẽ không đi mạo hiểm.
Nhìn thấy Tô Dung liều lĩnh như vậy, mọi người đều đánh mất sự nghi ngờ với cô. Mũ đỏ phân tích một lần nữa: “Nếu đúng là như vậy, xem ra “Nó” giết người không có quy luật gì cả, chỉ muốn giết người có điểm số cao nhất trong số những người có điểm trên 100, và những người có điểm số thấp nhất trong số người có điểm dưới 100.”
“Hiện tại chúng ta đều đã vượt qua 100, theo lý thuyết, người tử vong sẽ là……” Áo sơmi nói đến một nửa thì dừng lại, nhưng mọi người đều hiểu được ý của anh ta
——Người tử vong chính là người có điểm số cao nhất.
Như vậy đồng nghĩa với việc bộ phận chăm sóc khách hàng vốn yên bình đã bắt đầu cạnh tranh, mặc dù cạnh tranh này không để xem ai có điểm cao nhất mà là điểm thấp nhất.
Muốn khiến những người khác đạt điểm cao cũng rất khó, nhưng không phải không có cách. Nếu muốn tăng điểm thì chỉ có con đường nhận nhiều điện thoại, nếu có giá trị vũ lực cao, hoàn toàn có thể túm tay người khác bắt họ nhận điện thoại.
Tất nhiên Tô Dung không hề lo lắng vấn đề này, điểm của cô đã đủ thấp rồi, nếu muốn tìm một người chết thay, chắc chắn sẽ không tìm cô. So với những người đã có điểm cao, việc kéo điểm của cô lên cao thật sự quá khó khăn.
Đi vào bộ phận chăm sóc khách hàng, những người đi đến ký túc xá của hai người chết ngày hôm qua đều nhất quán cho rằng trước khi chết bọn họ hoàn toàn không trở về ký túc xá. Ký túc xá của bọn họ vẫn mang dáng vẻ giống như buổi sáng khi bọn họ đã thu dọn đơn giản rồi đi làm, không giống như có người từng trở về.