Nếu đoán không sai, thì sau khi rời khỏi công ty hai người đó đã tử vong vì nguyên nhân gì đó, vẫn chưa kịp về ký túc xá.
Ngày hôm qua Tô Dung đã tận mắt chứng kiến mọi chuyện nên càng hiểu rõ, hai người đeo kính có lẽ cũng giống như hai người ngày hôm qua, bị quản lý mời vào xưởng chế biến.
Xưởng chế biến……
Mãi cho đến lúc này, nơi đó vẫn là nơi bọn họ không thể đặt chân đến. Tô Dung nghi ngờ rất có khả năng nguồn ô nhiễm đang ở xưởng chế biến, nhưng cô không hề có suy nghĩ muốn vào đó tìm kiếm.
Nơi đó vừa nhìn đã thấy vô cùng nguy hiểm, nếu không cần thiết, cô cũng sẽ không chủ động đi tìm đường chết.
Thật ra lần này không hề giống với ký túc xá lúc trước, muốn đến xưởng chế biến thì phải được quản lý đồng ý. Ngay cả điều kiện để đến xưởng chế biến cô cũng không biết, nếu tùy tiện đi tìm quản lý rất có thể sẽ rơi vào bẫy.
Huống hồ có quản lý ở đó, lỡ như có nguy hiểm, cô cũng không thể trực tiếp sử dụng 【Thuật dịch chuyển dưới nước 】 để chạy trốn. Lúc ấy có thể chạy, nhưng sau này thì sao? Cô vẫn phải đến công ty, sau khi trở về chắc chắn quản lý sẽ vì hành động này của cô mà nhắm vào cô.
Mất nhiều hơn được.
Ngồi xuống vị trí của mình, Tô Dung và bà Hoa cùng nhau bắt đầu làm việc. Bởi vì suy đoán ngày hôm qua, nên hôm nay khi nghe điện thoại, Tô Dung nghiêm túc lắng nghe lời khen của đối phương, không ngừng nhắc nhở bản thân, thịt trong đồ hộp là thịt bình thường, đừng tưởng tượng kỳ lạ.
Sau khi gọi xong cuộc điện thoại thứ nhất, nhìn điểm số, tổng cộng chỉ có thêm một điểm!
Nói cách khác suy đoán đêm qua của cô là đúng, chỉ cần không suy nghĩ nhiều, thì sẽ không bị ô nhiễm, nói cách khác trình độ ô nhiễm sẽ rất thấp.
Chờ đến thời gian rảnh rỗi tiếp theo, Tô Dung nhỏ giọng nói những việc đã xảy ra ngày hôm qua cho bà Hoa nghe.
“…… Cho nên nói, quy luật là đúng, hôm nay theo lý thuyết sẽ có bốn người phải chết?” Nghe xong lời Tô Dung nói, bà Hoa lập tức nghĩ đến vấn đề này, bà ấy nhíu chặt mày, lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Vốn dĩ lúc này bà ấy muốn đi nghiệm chứ xem nếu rời khỏi vị trí quá mười phút thì sẽ bị trừ bao nhiêu điểm, nhưng đã có người ở tổ khác đi thử, chỉ cần chờ kết quả là được.
Vấn đề này Tô Dung đã suy nghĩ cả đêm, hiện tại đã có đáp án chính xác: “Nếu trên 100 điểm sẽ chết, dưới 100 điểm cũng chết, vậy 100 điểm thì sao?”
Bà Hoa lập tức hiểu rõ ý của cô: “Cháu muốn chúng ta duy trì mức điểm ở 100 sao? Thật ra bà cũng cảm thấy đây là điểm an toàn, nhưng hôm qua mới nhận ra.”
Thật ra chuyện này cũng không khó suy nghĩ, nhưng vấn đề là từ lúc ban đầu bọn họ đã có được 100 điểm. Mà số điểm này lại hoàn toàn không xuất hiện trong quy tắc và dường như cũng không có tác dụng gì. Cho nên cho dù có người nghĩ như vậy, những cũng không ai muốn thử.
Mấy ngày hôm trước không nhận ra, cho đến buổi chiều ngày hôm qua, cho dù muốn thử cũng không thử được. Dù sao buổi chiều ngày hôm qua không đủ điểm để thử sức và tăng ca, lại cũng không thể để bản thân bị khiếu nại.
Nhưng hôm nay lại không giống như vậy, hôm nay có thể thử một lần.
Tuy nhiên chuyện này không cần phải nói ra bên ngoài, nếu như tất cả mọi người đều có 100 điểm, mà 100 điểm thật sự sẽ không chết, vậy nếu quái đàm này lại xuất hiện chuyện quái dị gì đó thì phải làm sao?
Rất nhanh sau đó người thử nghiệm đã trở lại, áo sơ mi vui vẻ nói: “Nếu ở bên ngoài quá năm phút thì bị trừ 1 điểm, hơn mười phút thì bị trừ hai điểm, cứ vậy tính tiếp.”
Nghe được kết quả thử nghiệm này, những người khác đều vui mừng quá đỗi. Ngoại trừ bị trừ điểm ít hơn, bọn họ cũng dễ dàng khống chết điểm hơn. Giống như hiện tại có không ít người có ý định muốn duy trì điểm số của mình ở mức 100, loại trừ 1 điểm như thế này thật sự khiến mọi người đều dễ dàng thực hiện mong muốn của mình.
Chỉ có Tô Dung trầm mặt xuống: “Có vấn đề.”
“Làm sao vậy?” Bà Hoa nghi hoặc hỏi, bà ấy không thấy chỗ nào có vấn đề.
Tô Dung giải thích: “Giả thiết nếu 100 điểm là an toàn, hiện tại tất cả mọi người đều có điểm số vượt qua 100. Như vậy vì để mọi người không đạt được con số 100 này, theo lý thuyết trừ điểm càng nhiều, càng xảo quyệt thì càng tốt, như vậy chúng ta sẽ khó cân bằng hơn.”
Nhưng nếu chỉ trừ một hai điểm như vậy, thì thật sự rất dễ khống chế điểm số. Cô có cảm giác quái đàm này đang đánh lừa họ, nhưng bất kỳ điều tra viên nào cũng biết việc này không có khả năng xảy ra.
Chắc chắn là chỗ nào đó có vấn đề.
Cô nghi ngờ như vậy cũng rất có lý, bà Hoa suy nghĩ một chút, không chắc chắn hỏi “Chẳng lẽ 100 điểm có vấn đề? Nếu đạt đến số điểm này sẽ xuất hiện nguy hiểm?”
“Không, có lẽ không phải như vậy.” Tô Dung lắc đầu: “Ban đầu chúng ta có 100 điểm, nếu điểm số này thật sự có vấn đề, vậy ban đầu phải có người tử vong.”
Hơn nữa cô không nghĩ rằng những suy đoán lúc trước của mình là sai. 100 điểm trở lên sẽ được mời đến xưởng chế biến, dưới 100 điểm sẽ rất bị động, 0 điểm thì sẽ trực tiếp bị sa thải, như vậy 100 điểm chính là vùng an toàn khác biệt với những số điểm khác.
Lúc này suy nghĩ của bà Hoa cũng bị trì trệ, thấy Tô Dung đã có ý tưởng, vội vàng truy vấn: “Vậy cháu cảm thấy rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?”
“Là bản thân việc đi ra ngoài quá thời gian có vấn đề.” Tô Dung nói với vẻ chắc chắn, chuyện này chỉ có liên quan đến nó và điểm số, nếu vế sau không thành vấn đề, vậy chỉ có thể là vế trước có vấn đề.
Nghĩ như vậy, cô lập tức cảm thấy suy nghĩ của mình trở nên rõ ràng hơn: “Bà nghĩ xem, nếu năm phút chỉ trừ 1 điểm, ngoại trừ khiến chúng ta dễ dàng khống chế điểm số, còn có ảnh hưởng gì không?”