Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 301

Chương 301 -
Chương 301 -

“…… Sẽ khiến thời gian chúng ta ở bên ngoài tăng cao hơn!” Bà Hoa cũng có suy nghĩ vô cùng nhạy bén nên chỉ cần suy nghĩ một chút, đã lập tức hiểu ra: “Dưới tình huống vượt quá thời gian, ở bên ngoài càng lâu, càng có khả năng gặp nguy hiểm!”

Tô Dung gật đầu đồng ý: “Cháu cũng nghĩ như vậy, cũng may điểm của hai chúng ta đều không quá cao, tiếp theo chỉ cần cố gắng kiếm thêm điểm ít một chút, sau đó lại đi ra ngoài giảm điểm là được.”

Thời gian chậm rãi trôi đến 12 giờ trưa, lập tức phải đi ăn cơm. Cho đến hiện tại, các manh mối tìm được đều không có gì khác biệt, có lẽ cũng không tìm được manh mối có ích gì từ các cư dân ở đây nữa. Bà Hoa hỏi Tô Dung: “Hôm nay có muốn ăn cơm cùng nhau không?”

Trong lòng Tô Dung đã có tính toán nên không đồng ý: “Cháu định nhờ Phùng Ngọc Linh giải quyết vấn đề tăng ca của chúng ta.”

Nghe vậy, bà Hoa hiếm khi trừng lớn hai mắt: “Giải quyết như thế nào?”

“Quy tắc đã nói thực tập sinh như chúng ta không thể từ chối quản lý, nhưng cũng không nói những người khác không thể đúng không?” Cô nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Cháu nghĩ có lẽ Phùng Ngọc Linh có thể giúp chúng ta một phen.”

Trong lúc ăn cơm trưa, cô nói chuyện này với Phùng Ngọc Linh: “Ngọc Linh, quản lý của bọn tôi muốn bọn tôi tăng ca. Nhưng cơ thể của tôi có chút không thoải mái, không muốn tăng ca chút nào.”

“Vậy cậu cứ từ chối yêu cầu của quản lý Phương đi.” Phùng Ngọc Linh gắp một đũa trứng gà cho vào miệng, thuận miệng nói.

Đã vượt qua bốn ngày trong quái đàm quy tắc này, đây là lần đầu tiên Tô Dung biết thì ra quản lý họ Phương “Nhưng mà không được, cậu cũng biết đấy, tôi là thực tập sinh. Nếu từ chối quản lý, cô ta không cho tôi thông qua kỳ thực tập thì phải làm sao bây giờ?”

“Điều này cũng đúng……” Phùng Ngọc Linh nhận ra có lẽ cô muốn nhờ mình giúp đỡ, vì thế buông chiếc đũa: “Tôi có thể làm gì không?”

Tô Dung gắp cho cô ấy một miếng thịt bò trong chén mình để lấy lòng: “Khi tan làm, làm phiền cậu đến quầy lễ tân, giúp tôi nói với quản lý là chúng ta đã có hẹn từ trước. Đúng rồi, tôi còn có một người bạn, bà ấy đã lớn tuổi, cũng không thích hợp tăng ca. Đến lúc đó cậu chỉ cần mang hai người chúng tôi đi là được.”

Yêu cầu này cũng không quá khó, nhưng Phùng Ngọc Linh vẫn có chút khó xử: “Tôi đưa hai người đi trước mặt quản lý của hai người có phải không tốt lắm không?”

“Quản lý của chúng tôi đối xử với các nhân viên chính thức rất thân thiện.” Tô Dung cố gắng khuyên, dùng biểu cảm cầu xin nhìn cô ấy: “Nếu cậu không giúp tôi, tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ. Cầu xin cậu, Ngọc Linh, cậu là tốt nhất!”

Thật ra cô không hề nói dối, thái độ của quản lý đối với những nhân viên chính thức thật sự không hề tệ. Cho dù cô chưa từng thấy, nhưng suy đoán của cô cũng có căn cứ.

Quy tắc thứ mười trong quy tắc của thực tập sinh: [ Quản lý có trách nhiệm với nhân viên, thực tập sinh không thể từ chối yêu cầu sắp xếp công việc của quản lý. ]

Sau khi xác định quản lý không phải người đứng về phía các điều tra viên, Tô Dung liền xem kỹ quy tắc một lần nữa. Cô dễ dàng phát hiện cách chơi chữ mà “Nó” để lại.

“Quản lý có trách nhiệm với nhân viên”, thực tập sinh như bọn họ cũng không tính là nhân viên có đúng không? Tô Dung nghĩ có lẽ là không tính, dù sao bọn họ cũng không phải nhân viên chính thức.

Cho nên nếu quản lý có trách nhiệm với nhân viên, có lẽ thái độ đối với nhân viên cũng sẽ không tệ, ít nhất cũng sẽ đối xử tốt hơn đối với những thực tập sinh như bọn họ.

Thấy cô cầu xin như thế, Phùng Ngọc Linh bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy được rồi, để tôi đi thử xem. Nhưng mà nếu quản lý không đồng ý thì tôi cũng không nói thêm gì giúp cậu đâu.”

“OK! Rất cảm ơn cậu!”

Ăn cơm trưa xong, Tô Dung không trở về ngay mà đi dạo một vòng quanh các bộ phận khác, hỏi thăm các quy tắc của bọn họ.

Ngoại trừ việc phải hoàn thành công việc được giao, không được bị khiếu nại quá nhiều lần ra thì cũng không còn yêu cầu nào khác. Cuối cùng cô cũng yên tâm, nếu cô đoán không sai, yêu cầu thông quan chính là khi tổng kết vào ngày thứ năm, điểm số phải được duy trì ở con số 100, không bị khiếu nại quá ba lần.

Đương nhiên tất cả đều dựa trên tiền đề bọn họ có thể sống sót đến ngày thứ năm.

Hôm nay khi tan làm sẽ có hoạt động tăng ca, theo Tô Dung đoán, có lẽ sẽ rất khó sống sót. Phải xem những người khác có nghĩ ra phương pháp giống cô hay không.

Tất nhiên, cô sẽ không nói phương pháp này ra cho những người đó biết.

Có lẽ quản lý sẽ cho phép một hai người được người của bộ phận khác cứu đi, nhưng không có khả năng cho phép tất cả mọi người đều dùng cách này để trốn thoát. Nếu thật sự tất cả mọi người đều dùng phương pháp này, nói không chừng quản lý sẽ dùng gậy trực tiếp đánh chết bọn họ, đến lúc đó không ai có thể rời đi.

Mắt thấy sắp đến giờ, Tô Dung trở lại bộ phận chăm sóc khách hàng. Bà Hoa cũng đã trở lại, biểu cảm của bà ấy không tốt lắm. Thấy Tô Dung trở về lập tức nhỏ giọng nói với cô: “Bà thấy hình như Tiểu Hồ đã nổi điên nói năng lộn xộn ở bên ngoài, Thần Thần ở bên cạnh đã đi tìm quản lý, sau đó quản lý đã mang cậu ta đi.”

Tiểu Hồ chính là áo sơ mi, Thần Thần chính là váy vàng - đồng đội của anh ta.

Quy tắc thứ năm của bộ phận chăm sóc khách hàng [ nếu có đồng nghiệp đột nhiên nói những điều vô nghĩa, vậy có thể là do công việc quá căng thẳng dẫn đến tinh thần thất thường. Đừng quan tâm đến những gì đối phương nói, hãy gọi quản lý đến xử lý. ]

Thần Thần mặc váy vàng chắc chắn đã tuân thủ quy tắc này, cho nên mới gọi quản lý đến giúp đỡ. Nhưng Tô Dung biết, quy tắc này là sai, gọi quản lý đến chính là một cách làm sai lầm.

Bình Luận (0)
Comment