Tiểu Hồ, chàng trai mặc áo sơ mi đã bị quản lý đưa đi, có lẽ hiện tại đã lành ít dữ nhiều
Tuy nhiên nói thật cũng chưa chắc Thần Thần không biết hành động này có vấn đề, dù sao cũng đã biết quản lý không đứng về phía bọn họ, một khi đã như vậy, tìm quản lý giúp đỡ thì có tác dụng gì chứ? Sở dĩ cuối cùng cô ta lựa chọn gọi quản lý đến giúp đỡ, có lẽ nguyên nhân là vì không muốn làm ảnh hưởng đến mình.
Thấy cô trầm tư, bà Hoa cũng không làm phiền cô. Đúng lúc nhìn thấy váy vàng nhíu chặt mày trở về, bà ấy cao giọng hỏi: “Thần Thần, quản lý nói gì với cháu?”
Nghe vậy, sắc mặt Thần Thần, không ngờ rằng những người khác lại nhìn thấy chuyện này. Tuy nhiên cũng may cô ta không liên quan gì cả, điều chỉnh lại cảm xúc, cô ta thở dài: “Không biết vì sao Tiểu Hồ lại đột nhiên nói năng lộn xộn, nói linh tinh rằng xung quanh anh ta toàn là đồ đóng hộp, rất ghê tởm, còn không ngừng giơ tay múa chân, giống như kẻ điên vậy. Cháu có chút sợ hãi, lại nhớ ra đây không phải là tình huống mà quy tắc đã nhắc đến sao? Sau đó liền nhanh chóng chạy đi tìm quản lý, quản lý nói một câu ‘Cô làm tốt lắm, hắn bị sa thải ’, sau đó liền mang anh ta đi.”
Xung quanh toàn là đồ đóng hộp… Đây rõ ràng là ảnh hưởng do quỷ quái gây ra. Nhưng vì sao lại như thế? Rõ ràng Tiểu Hồ và Thần Thần đi cũng nhau, nhưng Thần Thần không sao cả, còn Tiểu Hồ lại xảy ra chuyện.
Tô Dung đột nhiên ngẩng đầu: “Điểm của Tiểu Hồ và cô chênh lệch bao nhiêu?”
Xét thấy trước mắt điểm của Tô Dung và bà Hoa thấp nhất trong tất cả mọi người, nên cũng không cần lấy điểm của người khác, nên Thần Thần thành thật trả lời: “Tôi là 113 điểm, còn anh ta thì 105 điểm.”
Điểm này cũng không quá cao, nhưng nếu Tô Dung nhớ không lầm, ngày hôm qua khi tan làm, điểm của hai người này cũng không thấp như vậy. Nói chính xác hơn, ngoại trừ hai người đã chết thì điểm của hai người này chính là cao nhất.
Theo lý thuyết qua một ngày, điểm sẽ càng cao hơn chứ không thể thấp xuống như thế. Dưới tình huống không bị khiếu nại ——
“Hôm nay các người đã vượt quá bao nhiêu thời gian?”
Nhận ra dường như cô đang phân tích nguyên nhân cái chết của Tiểu Hồ, Thần Thần cũng trở nên nghiêm túc, cẩn thận nhớ lại: “Hình như là…… Hơn 50 phút, Tiểu Hồ nhiều hơn tôi một chút, chắc chắn sẽ hơn 1 tiếng.”
Nghe đến đó, sao Tô Dung còn không hiểu chứ? Bà Hoa trước đó đã cùng cô suy luận về hậu quả của việc vượt quá thời gian cũng đã hiểu ra, mở miệng nói: “Sở dĩ Tiểu Hồ biến thành như vậy, có lẽ là bởi vì hai người ở bên ngoài vượt quá thời gian quá lâu không trở về.”
“Cái gì?!” Vẻ mặt Thần Thần vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ: “Không phải nếu ở bên ngoài quá lâu vượt quá thời gian cho phép chỉ bị trừ điểm thôi sao? Sao lại biến thành như vậy? Là bởi vì tìm được manh mối gì sao?”
Nói xong, cô ta lộ ra vẻ mặt vừa sợ hãi vừa đáng thương, tiến đến gần bà Hoa, bất lực nói: “Bà Hoa, có thể xin bà thương xót, nói cho cháu biết rốt cuộc là có chuyện gì không?”
Tất nhiên bà Hoa nhận ra cô ta cố ý tỏ ra yếu thế để lấy được tin tức, tuy nhiên tin tức này cũng không có gì phải giấu giếm. Sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý của Tô Dung, bà ấy nói ra những gì Tô Dung đã suy luận lúc nãy.
Bởi vì là bà ấy nói, tất nhiên Thần Thần cho rằng đây là do bà ấy suy luận. Điều này cũng giống như suy đoán lúc đầu cô ta dành cho bà Hoa—— một bà lão vô cùng thông minh.
Tròng mắt chuyển động, Thần Thần ngồi xuống bên cạnh bà Hoa. Vị trí đó vốn dĩ là của người đàn ông đeo kính, nhưng thì khi người đàn ông đeo kính chết thì vẫn luôn bị bỏ trống.
Thấy hai người nhìn mình, Thần Thần lập tức giải thích: “Dù sao có lẽ đồng đội của cháu cũng không về được, ngồi ở đâu cũng giống nhau thôi, cháu cứ ngồi ở đây là được. Ngồi gần bà Hoa một chút cháu cũng yên tâm hơn. Hai người không để ý chứ?”
Rất rõ ràng, Thần Thần muốn ôm chặt đùi của bà Hoa, tranh thủ dựa vào suy luận của bà ấy để thông quan. Tiểu xảo nhỏ này thật sự yếu đuối bất kham trong mắt hai người Tô Dung, tuy nhiên hai người cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu không quan tâm đến cô ta nữa. Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc hai người thông quan, giúp một chút cũng không sao cả.
Rất nhanh sau đó những người khác cũng đã trở lại, nhạy bén nhận ra Tiểu Hồ đã biến mất. Có kinh nghiệm được dạy dỗ lần trước, hiện tại đối với việc người nào đó biến mất, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, không hẹn mà cùng lựa chọn dò hỏi đồng đội Thần Thần của Tiểu Hồ.
Tất nhiên Thần Thần rất vui vẻ khi bán được ân tình này, kể lại những việc đã xảy ra và những suy luận của bà Hoa cho mọi người nghe, cuối cùng lại thành khẩn nói đây là suy luận của bà Hoa, nếu mọi người muốn cảm ơn thì cứ cảm ơn bà Hoa đi.
--------------------
Không thể không nói, cô ta làm như vậy thật sự chu đáo mọi mặt, khiến mọi người vô cùng vừa lòng. Tuy rằng những người khác biết đây là suy luận của bà Hoa, nhưng dù sao người đồng ý nói ra cũng là Thần Thần, tất nhiên sẽ có thêm chút hảo cảm đối với cô ta. Còn bà Hoa thì sao, thấy Thần Thần không hề ôm hết công lao về mình, còn thành thật kể công của bà ra, tất nhiên cũng sẽ không để ý nhiều.
Nhưng thật ra nếu cẩn thận suy nghĩ, cô ta không hề hỏi ý kiến của bà hoa, đã lập tức nói hết những suy đoán của bà ấy ra, thật sự không lễ phép.
Chẳng qua người bình thường rất hiếm khi nghĩ ra mà thôi.
Thật ra Thần Thần cũng không muốn làm như vậy, muốn ôm đùi cũng phải ôm đùi của người mạnh nhất. Cô ta hiểu rõ kết quả cuối cùng của việc cố gắng lấy lòng hai bên là mất cái này được cái kia, cả hai bên đều sẽ có sự bất mãn với cô ta.