Nhưng không còn cách nào khác, đồng đội của cô ta đã chết, hiện tại các điều tra viên ở đây chỉ còn số lẻ, chỉ có một mình cô ta không có đồng đội, chính là người yếu thế nhất.
Đừng thấy ngoài mặt mọi người tỏ ra hòa khí với nhau, nhưng đã trải qua nhiều quái đàm như vậy, Thần Thần đã sớm cảm nhận được mùi thuốc súng ở bên trong. Đặc biệt là dưới tình huống xuất hiện sự cạnh tranh, người yếu thế nhất rất có thể sẽ trở thành pháo hôi bị vứt bỏ.
Cho nên cô ta cần phải lấy lòng những người khác, để bọn họ không lấy cô ta ra khai đao. Nếu Tiểu Hồ vẫn còn ở đây, cô ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy, dù sao dưới tình huống như thế này, tiểu đội của bọn họ đang chiếm ưu thế.
Đáng tiếc không có nếu.
Nhìn thấy biểu cảm của cô ta thay đổi, Tô Dung chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút cũng biết được Thần Thần đang nghĩ gì. Đối với thái độ tự cứu lấy mình nhưng không ảnh hưởng đến người khác như thế này, cô luôn có thái độ ủng hộ. Cho nên dù Thần Thần có hiềm nghi chiếm đoạt công lao của người khác, nhưng cô và bà Hoa cũng không hề phản bác cô ta.
Sau khi nghe xong những lời Thần Thần nói, vẻ mặt của mọi người vô cùng kinh ngạc. Mũ đỏ không nhịn được oán giận nói: “Bị khiếu nại cũng không được, ở bên ngoài cũng không được, vậy chúng ta phải làm sao để bị trừ điểm đây? Dựa theo tình huống hiện tại, chẳng lẽ mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn điểm của mình càng ngày càng cao sao!”
Phải biết rằng hiện tại điểm của bọn họ rất cao, hơn nữa vì nhiệm vụ mỗi ngày nên bọn họ đều được cộng thêm điểm, nếu không thể bị trừ điểm, chỉ sợ điểm mà bọn họ tích lũy được sẽ càng ngày càng cao.
Đến lúc này, có ai không biết điểm càng thấp thì càng tốt chứ. Muốn sống sót, nếu không thể tự giảm điểm của mình, thì cũng chỉ có thể dùng vũ lực để cộng điểm thêm cho người khác.
Tới lúc đó, toàn bộ bộ phận chăm sóc khách hàng, chỉ sợ sẽ chướng khí mù mịt.
Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, tất cả mọi người đều im lặng ngồi ở chỗ của mình để suy nghĩ đối sách.
Sốt ruột là một chuyện, nhưng nên hoàn thành nhiệm vụ thì vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ. Đến thời gian làm việc, mọi người lại bắt đầu khí thế ngất trời nghe điện thoại.
Trong khoảng thời gian trống khi nghe điện thoại, Tô Dung chống cằm im lặng tự suy nghĩ. Đã biết nguyên nhân tử vong của Tiểu Hồ là vì ở bên ngoài quá lâu, có khả năng giới hạn là một tiếng.
Như vậy nói cách khác mỗi ngày bọn họ chỉ có thể dựa vào việc ở bên ngoài quá thời gian để bị trừ 12 điểm.
Mỗi ngày hoàn thành nhiệm vụ, ít nhất sẽ được cộng thêm 10 điểm, hai ngày chính là 20 điểm. Hiện giờ cho dù là Tô Dung có điểm ít nhất, cũng khoảng 110 điểm, đây là điểm được tính dưới tình huống chưa hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay. 12 điểm trừ khi ở bên ngoài vượt quá thời gian không thể khiến điểm của bọn họ trở về mức 100 điểm trong hai ngày sau.
Nhưng điều này cũng khiến Tô Dung tin chắc rằng, 100 điểm chính là điểm an toàn. Rốt cuộc nếu giới hạn không phải là 100 điểm, quái đàm này cũng sẽ không trăm phương nghìn kế cản trở việc họ đạt được 100 điểm.
Nhưng rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề, khiến cô dù có suy nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra cách hạ điểm xuống điểm an toàn chứ?
Không nghĩ ra được, vậy rất có thể là phương hướng đã sai rồi. Tô Dung lại lần nữa nhớ lại miêu tả của Thần Thần trước khi Tiểu Hồ bị đưa đi.
Tiểu hồ nói năng lộn xộn trước, sau đó mới dùng tay giơ loạn trong không khí.
Có thể chắc chắn rằng, hai hành động này đều là vì anh ta đã rơi vào ảo giác. Như vậy điều cần phải điều tra chính là anh ta đã nhìn thấy gì, và những thứ đó có mục đích gì.
Thần Thần nói, Tiểu Hồ đã nhắc đến đồ đóng hộp, anh ta nhìn thấy rất nhiều đồ đóng hộp, hơn nữa nhìn dáng vẻ có lẽ đều đã được mở ra, nếu không anh ta cũng không cho rằng đồ đóng hộp “Ghê tởm”.
Đối với những người có điểm cao hơn 100, đồ đóng hộp đều rất ghê tởm.
Hành động dùng tay giơ loạn tiếp theo có thể là do muốn đẩy đống đồ hộp qua một bên, đi đến nơi an toàn. Nếu Thần Thần không gọi quản lý đến, vậy tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?
Dưới tình huống không có bất kì manh mối nào, cho dù là Tô Dung cũng không thể nghĩ ra được.
Nhưng cô đột nhiên nhận ra, nếu quản lý đã tuyên án tử hình cho Tiểu Hồ, như vậy suy đoán theo logic, trước khi quản lý đến, rất có thể Tiểu Hồ vẫn còn khả năng cứu được!
Suy nghĩ này khiến ánh mắt cô sáng ngời, những vấn đề khiến cô hoang mang lúc trước cũng trở nên thông suốt và tìm được đáp án. Ngoại trừ việc bị khiếu nại và ở bên ngoài quá thời gian quy định, có khả năng thật sự không có cách khác để bị trừ điểm.
Thật sự không thể bị khiếu nại quá số lần, cho nên không thể làm nhiều. Nhưng ở bên ngoài quá thời gian quy định thì có thể, vì hậu quả xấu mà nó mang đến có cách để giải quyết.
Nhưng phải giải quyết như thế nào đây?
Sau khi nghe xong một cuộc điện thoại, Tô Dung nói suy nghĩ này cho bà Hoa nghe: “Bà Hoa, bà nói xem lúc trước khi chúng ta không đủ 100 điểm và rời vào ảo giác thì có biện pháp giải quyết. Vậy rơi vào ảo giác khi ở bên ngoài vượt quá thời gian quy định thì có thể cũng có biện pháp giải quyết hay không?”
Thần Thần ở một bên cũng nhích qua nghe cùng, cô ta chỉ cho rằng Tô Dung đột nhiên nảy ra sáng kiến, nhưng cũng bắt đầu tự suy nghĩ: “Không phải quy tắc đã nói nếu gặp phải tình huống này thì phải gọi quản lý đến sao?”
Nếu không cô ta cũng sẽ không đi tìm quản lý trợ giúp.
“Nhưng không phải quản lý đã tuyên bố Tiểu Hồ bị sa thải ngay tại chỗ sao?” Bà Hoa lắc đầu: “Việc này thể hiện rõ, trong quy tắc này có một nội dung là sai, chỉ sợ gọi quản lý không phải là giải pháp tối ưu, ngược lại chính là một phần quan trọng để đẩy Tiểu Hồ vào con đường chết.”