Thần Thần có ý định giãy giụa: “…… Nhưng mà, nhưng mà lỡ như Tiểu Hồ rơi vào ảo giác sẽ gây ra uy hiếp với chúng ta, quy tắc muốn quản lý đến là vì muốn bảo vệ chúng ta thì sao?”
Thật ra suy đoán này cũng rất hợp lý, Tiểu Hồ rơi vào ảo giác rất có thể đã bị ô nhiễm, việc người bị ô nhiễm làm hại những người khác là điều rất bình thường. Rất có khả năng vì quy tắc muốn lẩn tránh tình huống này, nên mới yêu cầu bọn họ gọi quản lý đến để sa thải nhân viên đã rơi vào ảo giác.
Thấy bà Hoa đã có dấu hiệu bị thuyết phục, Tô Dung đúng lúc mở miệng: “Hả? Vậy mà quản lý lại đến bảo vệ chúng ta sao?”
Lời này vừa ra, hai người lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng rồi, đã là ngày thứ tư, tất cả mọi người đều biết chắc chắn quản lý sẽ không đứng về phía các điều tra viên. Cô ta không tàn sát các điều tra viên đã là không tệ rồi, còn vọng tưởng cô ta sẽ bảo vệ các điều tra viên sao?
Bà Hoa cũng nghĩ ra chứng cứ: “Quy tắc đã nói quản lý có trách nhiệm với nhân viên, nhưng chúng ta là thực tập sinh cũng không thể xem là nhân viên đúng không?”
Nhận ra có thể mình đã hại đồng đội, sắc mặt Thần Thần trở nên trắng nhợt, nói không ra lời. Thật ra cô ta cũng không có bao nhiêu áy náy. Dù sao ai bảo Tiểu Hồ lại là người chết đầu tiên chứ? Lúc trước hoàn toàn không có trường hợp nào để cô ta suy đoán quy tắc đó là sai. Thần Thần dám khẳng định, nếu tình huống đổi ngược lại, Tiểu Hồ cũng sẽ không chút do dự đi tìm quản lý.
Sở dĩ biểu cảm khó coi, là vì cô ta nhận ra vừa rồi bản thân cách cái chết rất gần. Lỡ như sáng nay cô ta đi trước làm thử nghiệm việc ở bên ngoài quá thời gian quy định, ở bên ngoài nhiều thêm mười phút, rất có thể người chết hiện tại chính là cô ta.
Ngay cả Tô Dung cũng có thể nhận ra quy tắc này là sai, nhưng cô ta lại không nhận ra. Ở mức độ nào đó, điều này khiến Thần Thần nghi ngờ không biết bản thân có thật sự có thể sống sót rời khỏi quái đàm quy tắc này không.
Hai người bên cạnh cũng không chú ý đến sự thấp thỏm của cô ta, bà Hoa hiểu Tô Dung đột nhiên nói như vậy rất có thể là vì đã nghĩ ra điều gì đó, vì thế nói: “Bà cũng cảm thấy sau khi rơi vào ảo giác sẽ có cách để thoát ra, nếu không thì phải thông quan thế nào đây?”
“Chỉ có tự mình thử xem?” Tô Dung nghiêng đầu, chủ động nói: “Cháu đi thử.”
Quyết định này của cô thoạt nhìn thì có vẻ lỗ mãng, nhưng thật ra lại là kết quả sau khi suy nghĩ cẩn thận. Sau khi rơi vào ảo giác rất có thể sẽ bị khống chế, việc này cũng có thể xem như phương pháp phòng ngừa hiệu quả việc cô tự tổn thương mình trong ảo giác.
Sự xuất hiện của quản lý đồng nghĩa với cái chết của người đang bị ảo giác, nói cách khác trước khi quản lý đến, cô vẫn có một khoảng thời gian nhất định để tự cứu lấy chính mình.
Dựa theo lời kể của Thần Thần, quản lý không thể cảm nhận được việc ai đã rơi vào ảo giác, phải đợi có người đến gọi mình mới biết được. Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn là như thế. Cho nên thời gian mà cô có cũng không hề ít.
Dưới sự giúp đỡ của những điều kiện này, cô mới dám tự mình thử nghiệm.
Thật ra Thần Thần không biết cô suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho rằng Tô Dung có lá gan lớn, liều lĩnh và táo bạo. Việc này đối với những người thích nghe ngóng như cô ta là chuyện rất tốt, thật ra cô ta rất sợ Tô Dung và bà Hoa cùng nhau ép cô ta làm thử nghiệm.
Nhưng hiện tại xem ra, quả nhiên là cô ta đánh giá cao Tô Dung. Làm sao người này lại có tâm tư như vậy được chứ?
Không giống với cô ta, bà Hoa rất lo lắng: “Có thể được không? Lỡ như có nguy hiểm thì phải làm sao? Hoa Hoa, nếu không thì cháu vẫn nên suy xét lại đi.”
“Không cần.” Tô Dung lắc đầu, dùng ánh mắt kiên định nhìn bà Hoa: “Cháu cảm thấy cháu có thể.”
Ánh mắt này khiến bà Hoa đột nhiên nhận ra cô gái trước mặt bà ấy không chỉ là một cô gái thông minh bình thường, hiện tại cô còn chính là điều tra viên “Cà Phê” vô cùng nổi tiếng. Được mọi người biết đến vì liên tục tiêu diệt nguồn ô nhiễm, liên tiếp thông quan sáu quái đàm.
Bà ấy có lý do gì để không tin tưởng cô chứ?
Nghĩ đến đây, bà Hoa gật đầu tin tưởng: “Được, cháu đi đi. Nhưng chờ sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi lại đi.”
Bà ấy nói như vậy không phải là vì sợ lỡ như Tô Dung gặp chuyện thì bà ấy không thể hoàn thành nhiệm. Dù sao bên cạnh vẫn còn có Thần Thần vội vàng muốn trở thành đồng đội của bà ấy.
Sở dĩ nói như vậy, là bởi vì sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ càng dễ dàng thực hiện thử nghiệm hơn. Không có nỗi lo về sau, cũng không cần lo lắng chậm trễ thời gian.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhận mười cuộc gọi thì đã là bốn giờ chiều, trong khoảng thời gian trống khi chờ điện thoại, Tô Dung đã ra ngoài rất nhiều lần cho hết thời gian.
Chờ đến khi hoàn thành nhiệm vụ, thời gian cô ở bên ngoài đã vượt quá hai mươi phút.
Bà Hoa đi theo cô ra bên ngoài đợi 40 phút.
Thời gian một tiếng vừa đến, đầu óc và cả người Tô Dung đột nhiên “ong” lên một tiếng, vô thức nhắm mắt lại. Một mùi hương cực kỳ khó chịu xông vào mũi cô, hỗn hợp mùi cá, mùi máu tươi, mùi hư thối …… Cùng với các loại mùi khó ngửi khác.
Tất nhiên những mùi vị này không thể âm với âm thành dương được, trong nháy mắt khi tất cả những mùi hương này xông vào mũi, suýt chút nữa Tô Dung đã không nhịn được phun ra một tiếng: “Oẹ!”
Cô dùng một tay xoa ngực, mở to mắt. Chỉ nhìn thấy xung quanh cô chất đầy đồ đóng hộp thịt tươi nhỏ.
Những miếng thịt trong đồ đóng hộp đều nửa sống nửa chín kèm theo tơ máu, không phải màu hồng mà là màu xanh đen, chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến người ta mất đi cảm giác ngon miệng. Những con giòi tràn đầy trong hộp, vui vẻ bò tới bò lui trên miếng thịt yêu thích của chúng. Nước thịt có màu hồng xám bên trên còn có những vật thể trôi nổi màu xanh xám không biết là thứ gì. Bốn phía vang lên tiếng ầm ầm của ruồi bọ, tham lam mơ ước thịt trong đồ đóng hộp.