Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 305

Chương 305 -
Chương 305 -

Thậm chí Tô Dung còn nhìn thấy thi thể hoàn chỉnh của một con gián trong đồ đóng hộp.

Dạo qua một vòng, cô có cảm giác bản thân đầu váng mắt hoa. Tất cả mọi thứ xung quanh cô đều là đồ đóng hộp khiến người ta ghê tởm, những chỗ nhìn thấy, những thứ ngửi được, những nơi tay chạm vào đều khiến cô cảm thấy cô cùng ghê tởm, cô gấp không chờ nổi muốn thoát khỏi địa ngục đồ đóng hộp này.

Không, không đúng.

Tô Dung lắc lắc đầu óc, nhắm mắt lại, một tay dùng sức ấn trên huyệt Thái Dương, cố gắng phớt lờ sự khó chịu do mùi hôi thối gây ra.

Tất cả những thứ này đều là giả, đồ đóng hộp không có vấn đề. Tất cả những thứ này đều là giả, đồ đóng hộp không có vấn đề. Tất cả những thứ này đều là giả, đồ đóng hộp không có vấn đề……

Liên tục lẩm bẩm vài lần, nhưng mùi hôi thối trong mũi vẫn không biến mất. Tô Dung mở mắt ra, đập vào mắt vẫn là đồ đóng hộp khiến người ta buồn nôn.

Chẳng lẽ chỗ này không phải ảo giác? Đầu óc của cô đã không đủ tỉnh táo, hiện tại chỉ muốn nhanh chóng tìm một nơi không có đồ hộp. Cô không thể không đẩy vô số đồ đóng hộp bên cạnh đi, cố gắng đi về phía trước.

Nhưng dường như có thứ gì đó đang ngăn cản cô, khiến cô không thể nào hành động.

Cô muốn thoát khỏi thứ đã ngăn cản mình! Tô Dung có ý định lấy【Xẻng phệ linh 】ra. Nhưng ngay khi cô có động tác, Tô Dung lập đột nhiên nhớ ra, hình như cô đang ở trong ảo giác!

Đúng vậy, cô vẫn đang ở trong ảo giác, tất cả ở đây đều là giả.

Tô Dung nói như thứ với chính mình, trong đầu lại đột nhiên có một âm thanh nói với cô: “Mấy thứ này chân thật như thế, sao lại là giả được chứ? Những ký ức lúc trước của cô mới là giả, nhanh chóng rời khỏi biển đồ đóng hộp này đi!”

Hiện tại Tô Dung còn có thể dùng lý trí để nhắc nhở bản thân đây là ảo giác, nhưng cô không chắc chắn lý trí của mình có thể duy trì được bao lâu.

Phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp rời khỏi đây!

Tô Dung nhíu chặt mày, trong đầu lại không ngừng nhớ lại các quy tắc. Quy tắc trong quái đàm chính là những quy tắc bọn họ có thể dựa vào đó để sống sót, có lẽ con đường sống của cô đang nằm trong quy tắc.

Khi nhớ lại nội dung thứ chín trong quy tắc của thực tập sinh [ Người có điểm thấp hơn 100 thì không thể ăn đồ đóng hộp, cao hơn 100 thì có thể ăn. ] , cuối cùng cô dừng lại.

Đây chính là quy tắc thứ hai liên quan đến đồ đóng hộp.

Quy tắc đầu tiên chính là giao đồ đóng hộp cho quản lý, nhưng cô biết quy tắc đó là sai. Cho nên đồ hộp mà cô có được cô luôn giữ trong tay.

Còn trong quy tắc số 9, đầu óc Tô Dung không còn tỉnh táo, cố gắng tự suy nghĩ —— hậu quả của việc người có điểm thấp hơn 100 ăn đồ đóng hộp chính là cái chết, Lý Chí đã giúp bọn họ nghiệm chứng điều này.

Được, quy tắc này không có gì phải suy nghĩ nữa, tiếp tục nhớ lại……

Không đúng!

Cô đột nhiên mở to hai mắt.

Nửa câu sau thì sao? Cô chỉ suy nghĩ nửa câu đầu, nhưng nửa câu sau thì sao? Thực tập sinh có điểm từ 100 trở lên có thể ăn đồ đóng hộp, điều này có ích lợi gì sao?

Tô Dung đột nhiên nhớ đến “quái đàm quy tắc xe taxi” rất lâu trước đó, tình huống của chỗ đó vô cùng giống ở đây —— radio trên xe.

Radio trên xe có hai kênh, một là kênh tin tức, hai là kênh âm nhạc.

Trong quy tắc chỉ nói nếu bật kênh tin tức sẽ khiến khách hàng phát cuồng, lại hoàn toàn xem nhẹ tác dụng của kênh âm nhạc.

Sau khi nghiệm chứ, cô đã xác định kênh âm nhạc vừa lúc có tác dụng tương phản với kênh tin tức, có thể làm suy yếu thực lực của những khách hàng quỷ quái.

Vậy không phải đồ đóng hộp cũng sẽ như thế sao?

Nhìn đống đồ hộp tanh tưởi tràn đầy xung quanh, Tô Dung tùy tiện cầm một cái trong tay, mày nhíu chặt. Đồ đóng hộp này thật sự có thể ăn sao?

Ngoại trừ nguyên nhân vẻ bề ngoài của đồ đóng hộp này quá ghê tởm, còn có một nguyên nhân khiến Tô Dung băn khoăn, vì cô biết rõ đây là ảo giác.

Bản thân những thứ trong ảo giác không hề chân thật, cho dù thật sự giống với suy đoán của cô, ăn đồ đóng hộp có thể thoát khỏi ảo giác, nhưng những đồ đóng hộp do ảo giác này chế tạo ra thật sự có thể ăn sao?

Khoan đã! Ai nói cô chỉ có thể ăn đồ đóng hộp trong ảo giác!

Tô Dung bỗng nhiên nảy ra ý kiến, mở miệng nói: “Bà Hoa, bà còn ở bên cạnh cháu không? Làm phiền bà lấy một lon đồ đóng hộp, mở ra rồi đặt lên tay cháu.”

Lời này vừa nói xong không bao lâu, trên tay cô đột nhiên xuất hiện một lon đồ đóng hộp.

Đồ đóng hộp này chính là thứ ghê tởm nhất mà cô từng thấy, bởi vì bên trong đồ hộp không phải là loại thì quái quỷ gì, mà chính là phôi thai trẻ em.

Trước đây Tô Dung đã từng nhìn thấy thứ này, thế giới nguyên bản của cô không hề thiếu những kẻ khốn tội ác tày trời thích ăn phôi thôi trẻ em. Vì điều tra vụ án, tất nhiên cô đã nhìn thấy không ít.

Hiện giờ bên trong đồ hộp không phải một phôi thai trẻ em hoàn chỉnh, chỉ có một cái đầu còn chưa thành hình thôi.

Có lẽ bởi vì để quá lâu nên không còn tươi nữa, hiện ra màu xanh xám, lẫn trong nước sốt đỏ tươi, mùi tanh tưởi khiến người ta muốn nôn khan.

Những thứ đồ hộp trước đó Tô Dung còn có thể nhịn được, nhưng cái này thì cô thật sự không thể nhịn được, dùng tay che ngực bắt đầu nôn mửa.

Lấy phôi thai trẻ con làm đồ ăn, sao lai tàn nhẫn như vậy?

Nhưng hiện tại càng tàn nhẫn hơn chính là cô phải ăn thứ đồ này vào miệng, vất vả lắm mới ngừng nôn mửa nhưng suy nghĩ này lại thiếu chút nữa khiến cô nôn ra. Nhưng nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt, nhìn cái đầu không tay không chân trong hộp, Tô Dung cắn chặt răng, trực tiếp đổ thứ đó vào miệng.

Bình Luận (0)
Comment