Quả nhiên, Tô Dung nói ra những chuyện mình vừa trải qua. Bà Hoa chỉ cần tính toán một chút cũng biết ngày mai sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đợi ở bên ngoài một tiếng, Tô Dung cũng có thể giúp đỡ.
Thần Thần cũng giống như thế, điểm của cô ta vẫn luôn duy trì ở vị trí không cao, chỉ cần ngày mai mở một lon đồ đóng hộp là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Tô Dung đột nhiên nhớ ra một vấn đề, nhỏ giọng hỏi Thần Thần: “Cô bị khiếu nại mấy lần rồi?”
“Hai lần.” Thần Thần cũng nhỏ giọng trả lời, hơn nữa còn ngoài ý muốn nói với cô: “Bị khiếu nại vượt quá ba lần sẽ không thể thông quan được nữa.”
“Làm sao cô biết được?” Tô Dung kinh ngạc hỏi, thật ra cô không hề cảm thấy việc Thần Thần biết bị khiếu nại quá nhiều lần sẽ không thể thông quan, dù sao chỉ cần đi hỏi những bộ phận khác về điều kiện bị sa thải thì sẽ biết được.
Nhưng điều khiến cô ngoài ý muốn chính là vì sao Thần Thần lại biết được ba lần chính là giới hạn cao nhất.
Rõ ràng Thần Thần hiểu Tô Dung đang hỏi gì, nên lên tiếng giải thích: “Tôi tốn một ít tệ quái đàm, nhờ một nhân viên hỏi quản lý của chúng ta.”
Đây là cách làm mà bà Hoa và Tô Dung không ngờ đến, sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút, bọn họ mới phát hiện phương pháp này thật ra rất khả thi.
Quản lý có trách nhiệm với nhân viên, cho nên chỉ cần vấn đề mà nhân viên hỏi không quá quan trọng, có lẽ cô ta đều sẽ trả lời. Nếu trực tiếp hỏi điều kiện để các thực tập sinh thông quan thì quá cố tình, nhưng nếu nhờ miệng của nhân viên khác hỏi giúp bọn họ bị khiếu nại mấy lần thì bị sa thải hoàn toàn không có vấn đề gì.
Ba người cùng nhau đi ra ngoài để tiêu tốn thời gian, Thần Thần nhỏ giọng hỏi Tô Dung: “Hoa Hoa, quả nhiên cô không đơn giản như biểu hiện lúc trước có phải không?”
Tô Dung chỉ cười không nói.
Lại ở bên ngoài thêm mười phút, bị trừ hai điểm, khi đạt đến 100 điểm thì cũng đến lúc tan làm.
Ngày mai cô chỉ cần ở bên ngoài thêm 50 phút thì có thể thuận lợi kiểm soát điểm đến mức 100. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ cô có thể thông quan một cách ổn định.
Mọi người cùng nhau đi đến quầy lễ tân, Tô Dung nhìn thấy Phùng Ngọc Linh đã chờ ở một bên. Cô chớp chớp mắt, ôm lấy cánh tay bà Hoa. Để lát nữa Phùng Ngọc Linh dễ dàng nhận người.
Trước tiên, quản lý tuyên bố Tiểu Hồ bị sa thải, sau đó tỏ vẽ thong thả ung dung nhìn mọi người: “Như vậy dựa theo những gì đã nói ngày hôm qua, mọi người đã chuẩn bị tốt để tăng ca chưa?”
“À, quản lý… tôi có chút việc muốn nói.” Phùng Ngọc Linh đứng bên cạnh đúng lúc mở miệng: “Thật ra tôi đã có hẹn trước buổi tối hôm nay sẽ đi xem phim với Hoa Hoa và bà Hoa. Ngay cả vé phim cũng mua rồi. Có thể để bọn họ ngày mai mới tăng ca không”
Nghe vậy, quản lý lập tức nhíu mày khó xử. Đặc biệt là khi nhìn Tô Dung, cô ta càng nhăn mày chặt hơn.
Vì sao? Trong lòng Tô Dung cảm thấy có chút nghi hoặc. Cô không hề bỏ qua một chi tiết nhỏ nào, tất nhiên bao gồm cả biểu cảm của đối phương.
Theo lý thuyết thì đáng lẽ quản lý phải đối xử bình đẳng giữa cô và bà Hoa mới đúng, vì sao cô ta lại có vẻ không hề muốn cô bị đưa đi?
Trên người cô có chỗ nào đặc biệt sao?
Suy nghĩ một chút, Tô Dung đột nhiên nghĩ đến điểm của cô. Hôm nay cô đã đạt được 100 điểm.
Nếu suy luận trước đó không sai, chỉ cần đạt được 100 điểm là có thể thông quan. Quản lý là người không muốn bọn họ thông quan, nhìn thấy cô thế nhưng lại nhìn thấu bí mật thông quan, chắc chắn sẽ không muốn để cô sống sót đến ngày mai.
Nghĩ đến đây, Tô Dung thông suốt mọi chuyện, tỏ vẻ buồn rầu nói: “Quản lý, tôi cũng muốn tăng ca, hiện tại tôi chỉ mới được 100 điểm, nhưng 100 điểm lại không có cách nào thông qua kỳ thực tập. Nếu không phải hôm nay tôi ở nhà vệ sinh quá lâu, cũng sẽ không bị trừ nhiều điểm như vậy.”
Nghe vậy, sắc mặt quản lý trở nên tốt hơn. Có lẽ cũng bởi vì lúc trước Tô Dung cũng mang đến cho cô ta ấn tượng cô là một người ngu ngốc, cho nên cô ta cũng không nghi ngờ Tô Dung đang nói dối, vẫy vẫy tay để hai người rời đi cùng Phùng Ngọc Linh.
Vừa đi ra ngoài mọi người liền lập tức đường ai nấy đi, rõ ràng quy tắc không được giao lưu ở bên ngoài cũng vô cùng hữu hiệu với nhân viên chính thức.
Tô Dung không trở về ký túc xá, cũng không đi ăn cơm, mà nhanh chóng đi về phía “Ngân hàng bất quy tắc”.
Đúng vậy, cô định tiếp nhận nhiệm vụ nằm vùng.
Ngày thứ năm, bức thư này sẽ trở thành nguồn ô nhiễm, cho nên hôm nay là kỳ hạn cuối cùng. Cũng may hôm nay cô cảm thấy bản thân đã gần như hiểu rõ phương pháp thông quan quái đàm này, tự nhiên là đã đến lúc suy nghĩ có nên tiếp nhận nhiệm vụ này hay không
Mọi người đều biết nhiệm vụ nằm vùng vô cùng nguy hiểm, cho dù trên diễn đàn không nhắc đến, nhưng Tô Dung cũng có thể tự ra đưa suy đoán của bản thân, nếu không phần thưởng cũng sẽ không phong phú như vậy.
Có lẽ điều này sẽ khiến những người khác rút lui, nhưng Tô Dung chưa bao giờ sợ nguy hiểm. Nếu cô sợ gặp nguy hiểm, vậy lúc trước cô đã không lựa chọn ở lại thành phố H.
Vấn đề là ở chỗ lợi ích mà đối phương đưa ra có đáng giá để cô đi mạo hiểm cửu tử nhất sinh như vậy không.
Rất rõ ràng, là đáng giá.
Nếu nói đến cửu tử nhất sinh, thật ra bất cứ thứ gì trong quái đàm cũng đều không dễ dàng, đều có thể dùng từ cửu tử nhất sinh để hình dung. Mà khen thưởng do “Tập đoàn Tích Tắc” đưa ra thật sự cũng rất nhiều.
So sánh giữa hai thứ, mạo hiểm là chuyện tất yếu.
Ngoại trừ điều này ra, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn ——
Sau khi gặp lại Bạch Liễm, Tô Dung liền hiểu rõ, muốn tất cả mọi thứ trở về quỹ đạo vốn có, tất nhiên cô phải bước chân lên một con đường đầy khó khăn.
Trước khi đến được điểm đích của con đường này, cô phải dùng hết tất cả mọi thủ đoạn để nâng cao thực lực của bản thân, như vậy mới có khả năng chiến thắng đại BOSS cuối cùng.