“Trong quy tắc của thực tập sinh có nhắc đến nhân viên mặc đồ đỏ, sao tôi chưa từng nhìn thấy?”
--------------------
Quái đàm đã đến ngày thứ tư, gần như đa số quy tắc đều có tác dụng, quy tắc duy nhất vẫn chưa có tác dụng chính là: [Trong thời gian đi làm thực tập sinh phải mặc quần áo đồng phục màu xanh lục, nhân viên chính thức sẽ mặc đồng phục màu xanh lam, nhân viên của xưởng chế biến sẽ mặc đồng phục màu đen. Công ty của chúng ta không có nhân viên mặc đồng phục lao động màu đỏ. ]
Nếu nói tất cả công nhân áo đen đều ở xưởng chế biến, cô chưa đến đó nên không thấy cũng rất bình thường. Nhưng còn nhân viên áo đỏ đâu? Đừng thấy quy tắc nói nhân viên áo đỏ không tồn tại, nhưng chỉ cần là người có một chút kinh nghiệm đều biết chắc chắn có nhân viên mặc đồ đỏ.
“A, nếu gặp được nhân viên áo đỏ thì cô gần như xong đời rồi.” Đối với câu hỏi này, Tiểu Trần cũng không nói rõ, chỉ cảnh cáo: “Nhân viên áo đỏ cũng giống với nhân viên trong xưởng chế biến, nhưng bởi vì chúng ta chưa tiến vào xưởng chế biến, cho nên không biết được tình huống cụ thể.”
Tuy rằng nói như thế, nhưng hắn vẫn đưa ra một ít tài liệu: “Nhưng theo tình báo hiện tại, nhân viên đồ đỏ có tính công kích rất cao, tốc độ di chuyển cũng rất nhanh, hơn nữa quan trọng nhất chính là cực kỳ ô nhiễm. Ở bên ngoài cô có quy tắc bảo vệ nên không cần quá lo lắng, nhưng nếu trong xưởng chế biến, không có ai biết quyền lợi của bọn họ lớn như thế nào. Tóm lại chính là có thể chạy thì chạy, không chạy được thì chết.”
Như vậy xem ra, nhân viên áo đỏ chính là sinh vật đã bị ô nhiễm, vô cùng nguy hiểm. Còn ba loại nhân viên khác đều tương đối bình thường.
Phải nói rằng, trong những quái đàm mà cô từng trải qua, nhân viên mặc đồ lao động màu đỏ đa số đều có vị trí tương đối gần với quỷ quái.
Đây là một phát hiện rất thú vị, Tô Dung yên lặng ghi nhớ trong lòng.
“Có thể chắc chắn danh sách đang ở xưởng chế biến sao?”
“Chắc chắn ở đó.”
“Trong công ty còn có những nhân viên khác đến từ công ty của chúng ta sao?”
“Không thể trả lời.”
Không thể trả lời sao…… Vậy chính là có. Tô Dung suy nghĩ rồi gật gật đầu, Tiêu Trần không muốn nói, như vậy đồng nghĩa với việc người kia có nhiệm vụ cơ mật của chính mình. Nhưng Tiểu Trần không nói, không đồng nghĩa với việc bản thân cô không thể phát hiện ra. Nếu thật sự phát hiện, chưa chắc không thể tìm kiếm sự trợ giúp từ người đó.
Tạm thời không thể nghĩ ra những vấn đề khác liên quan đến nhiệm vụ, có lẽ phải chờ đến khi thật sự nhìn thấy quy tắc của nhân viên chính thức mới có thể có những câu hỏi mới. Vì để chuẩn bị cho sau này, Tô Dung hỏi câu cuối: “Sau này tôi có thể liên lạc với anh không?”
“Lúc nào cũng có thể.”
Tắt điện thoại, Tô Dung nằm ngửa trên giường, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà.
Cô đang suy nghĩ.
Nhiệm vụ nằm vùng này chính là lấy được “Danh sách nhà cung cấp”, rồi chụp được ảnh. Nhưng có một việc rất quan trọng, chính là sau khi chụp được ảnh thì cũng có nghĩa nhiệm vụ nằm vùng của cô đã kết thúc, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc cô có thể rời khỏi quái đàm quy tắc này. Còn phải từ chức mới được.
May mắn thay việc từ chức từ trước đến nay đều là thông báo chứ không phải xin, cho nên chỉ cần nói một tiếng với quản lý là có thể rời đi.
“Tập đoàn Tích Tắc” đã cung cấp bản vẽ mặt phẳng của xưởng chế biến, ngoại trừ các phân xưởng, còn lại cũng chỉ có văn phòng của những quản lý. Theo lý thuyết thì loại danh sách quan trọng như thế này chắc chắn sẽ nằm trong phòng của quản lý, nhưng sự thật có khả năng không đơn giản như vậy, nếu không nhiệm vụ này cũng không trở thành nhiệm vụ nằm vùng.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, cô có thể tự mình suy đoán “Danh sách nhà cung cấp” hay không?
Căn cứ vào nguyên liệu nấu ăn mà phân xưởng rửa sạch và khử trùng, mỗi loại đều có xuất xứ nhất định. Nếu hỏi được tất cả các thành phần nấu ăn, cô có thể có được một danh sách hoàn chỉnh hay không? Danh sách này có được tính không?
Đây chính là một vấn đề xứng đáng để tìm tòi nghiên cứu, tuy nhiên phải chờ đến khi cô vào xưởng chế biến mới có thể xem xét thêm. Dù sao nhìn thì có vẻ dễ dàng, nhưng có một số chuyện lại là cấm kỵ trong xưởng chế biến, ví dụ như dò hỏi nguồn gốc nguyên liệu.
Nếu không được, vậy cô cũng không cần lãng phí thời gian hỏi Tiểu Trần.
Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau, cũng chính là ngày cuối cùng của quái đàm này. Tô Dung đi đến cổng công ty như ngày thường. Rất nhanh sau đó mọi người đã tụ tập lại, tổng cộng có năm người, tóc rẽ ngôi và mũ đỏ không đến.
Tô Dung nhìn về phía Thần Thần: “Cô có biết hai người đó chết như thế nào không?”
Thần Thần lắc đầu: “Sau khi hai người rời đi, tôi cũng giả vờ bị bệnh phát sốt nên rời đi, những chuyện phía sau tôi không biết được.”
Nói xong, cô ta nhìn về phía áo thun đen và áo lông xám: “Trong số hai người ai là người rời đi cuối cùng? Có ai không rời khỏi không?”
“Hai người đã chết kia không hề rời đi.” Áo lông xám cười nhạo nói: “Cô cho rằng bọn họ chết như thế nào?”
Trong khi bọn họ đang thảo luận, Tô Dung đang suy nghĩ một việc. Theo lý thuyết quy luật tử vong và số người tử vong trong quái đàm phải thống nhất với nhau, như vậy ngày hôm qua có lẽ phải có bốn người chết mới đúng.
Nhưng hiện tại cộng thêm Tiểu Hồ cũng chỉ mới có ba người mà thôi, chẳng lẽ là do cô suy nghĩ sai rồi sao?
Rất nhanh sau đó Tô Dung liền nghĩ ra, tuy nhiên cô đã suy đoán sai, chỉ cần hôm nay còn lại năm điều tra viên là được, hoàn toàn không cần quan tâm ngày hôm qua có bao nhiêu người chết..
Chắc chắn mục đích của ‘nó’ chính là khiến các điều tra viên đi đến kết cục toàn đoàn bị diệt, dựa theo quy luật phát hiện trước đó, ngày thứ năm có thể tiêu diệt năm điều tra viên, cho nên chỉ cần số người còn lại không vượt quá năm, thì không có vấn đề gì cả.