Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 312

Chương 312 -
Chương 312 -

Bây giờ trong sảnh chỉ còn lại năm người. Nếu Tô Dung nhớ không lầm, ngoại trừ cô và bà Hoa bị khiếu nại hai lần, những người còn lại đều là ba lần.

Ngoài dự đoán chính là hôm nay mọi người đều vô cùng bình tĩnh, Thần Thần dưới sự chỉ đạo của Tô Dung, đã bị trừ số điểm tương ứng, chỉ cần hôm nay hoàn thành nhiệm vụ, là có thể đạt được 100 điểm.

Về phần bà Hoa, Tô Dung hỏi ý kiến của bà ấy: “Bà mới chỉ bị khiếu nại hai lần, ba lần mới là giới hạn. Cho nên hôm nay bà hoàn toàn có thể dùng việc bị khiếu nại để trừ điểm.”

Vốn dĩ Tô Dung cũng có thể làm vậy, nhưng trước khi cô biết được tin tức này thì đã sử dụng xong lon đồ đóng hộp rồi. Trước khi Thần Thần đưa ra đáp án chắc chắn, Tô Dung và bà Hoa thật sự không thể xác định chắc chắn số lần giới hạn bị khiếu nại là hai lần, ba lần, hay là năm lần.

Cô nghi ngờ là ba lần, tất nhiên năm lần không cần phải giải thích, sở dĩ cô còn nghi ngờ hai lần là giới hạn là bởi vì quy tắc mà nhân viên đưa ra thật sự vô cùng mơ hồ, chỉ nói bị khiếu nại ba lần sẽ bị trừ điểm thành tích. Việc này rất khó không khiến người khác hiểu lầm.

Có bài học lúc trước của Tiểu Hồ, những người khác vô cùng cẩn thận đối với chuyện dùng việc ở bên ngoài vượt quá thời gian quy định để bị trừ điểm.

Buổi chiều mọi người đều hoàn thành nhiệm vụ, vì tiến đến 100 điểm, ngoài dự đoán áo lông xám lại khiến bản thân bị khiếu nại thêm một lần nữa, đúng lúc biến thành 100 điểm. Áo thun đen bên cạnh không khỏi nghi hoặc hỏi: “Anh không sợ bị khiếu nại quá nhiều lần sẽ bị ô nhiễm như những gì Hoa Hoa đã nói trước đó sao?”

“Tất nhiên tôi không sợ!” Áo lông xám cười đắc ý: “Tôi có thuốc chuyên trị ô nhiễm.”

“……”

Nghe thấy anh ta nói như vậy ba người Tô Dung không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng yên lặng bi ai vì anh ta. Hậu quả của việc bỏ sót manh mối chính là như thế, chỉ cần vô ý một chút liền không còn khả năng sống sót.

Lúc trước Tô Dung đã nhắc nhở tận tình tận nghĩa, cố gắng hết sức 360 độ không góc chết ngăn cản bọn họ tiếp tục khiến bản thân bị khiếu nại. Không ngờ áo lông xám còn có thể tìm ra góc 361 để tìm chết, cũng là một người có bản lĩnh.

Như vậy xem ra, kết cục của bọn họ gần như đã được định trước, chỉ có áo thun đen có biến số ngẫu nhiên. Sống đến bây giờ, mọi người đều đoán được 100 chính là điểm duy nhất có thể thông quan. Mà điểm của áo thun đen vẫn chưa đến 100.

Rõ ràng anh ta không định để mặc kệ bản thân đi tìm chết như vậy, còn đang tích cực tìm kiếm biện pháp.

Không bao lâu sau, đối phương tìm tới bà Hoa: “Bà Hoa, thật ra bà đã đạt được 100 điểm rồi, cháu nói không sai đúng không?”

Tuy rằng bà Hoa chưa từng nói, cũng không biểu hiện ra việc bản thân đã đạt 100 điểm. Nhưng áo thun đen vẫn có thể từ thái độ không nhanh không chậm bình tĩnh thong dong của bà ấy đoán ra sự thật.

“Đúng vậy.” Bà Hoa gật gật đầu.

Chỉ có một mình áo thun đen, bà ấy cũng không sợ đối phương gây ra chuyện xấu gì, cho nên trực tiếp gật đầu thừa nhận.

“Cháu có thể biết được bà đã làm thế nào không?” Thấy bà Hoa gật đầu, ánh mắt áo thun đen sáng ngời, gần như cầu xin hỏi.

Bọn họ đều đã dùng hết đồ đóng hộp rồi, cũng không cần lo lắng người khác sẽ có tâm tư xấu, cho nên bà Hoa chỉ đơn giản cần 100 tệ quái đàm của đối phương, sau khi chia đều với Tô Dung, mới nói cho anh ta biết cách để ứng phó khi ô nhiễm.

“Cái gì?! Còn cần đồ hộp?” Áo thun đen gần như đã tuyệt vọng. Hiện tại chỉ còn khoảng 2 tiếng nữa là đến 5 giờ, anh ta tìm đâu ra người trong công ty đồng ý cho anh ta đồ hộp chứ!

Áo lông xám thảnh thơi ngồi trên ghế cười nhạo vui sướng khi người gặp họa: “Tốt nhất là anh bỏ cuộc đi, cố gắng ngồi hưởng thụ những giờ phút cuối cùng của sinh mệnh, đừng làm khó bản thân nữa.”

Anh ta không có khả năng từ bỏ, dùng ánh mắt tuyệt vọng chuyện gì cũng có thể làm nhìn hai người Tô Dung, dò hỏi hai người có dư đồ hộp hay không.

Nhưng mà không có, bọn họ chỉ có tổng cộng ba đồ hộp, bản thân dùng xong thì không còn nữa.

Áo thun đen tê liệt ngồi trên ghế, lòng tràn đầy tuyệt vọng. Chẳng lẽ anh ta thật sự chỉ còn con đường bị khiếu nại để giảm điểm hay sao? Nhưng nếu lại bị khiếu nại một lần nữa rất có thể anh ta không thể thông quan nữa, anh ta không thể mạo hiểm được.

Nhìn dáng vẻ của áo thun đen, trong lòng Thần Thần không khỏi cảm thấy vui sướng không thể tả. May mắn thay cô ta đã đi trước một bước, lấy được đồ hộp trước. Nếu không hiện tại có lẽ cô ta cũng sẽ vì mạng sống mà gấp đến độ lửa xém lông mày giống như vậy.

Nghĩ như vậy, cô ta không nhịn được nhìn trộm Tô Dung. Ai có thể ngờ rằng người bị mọi người cho rằng không quá thông minh lại chính là một đại lão chứ? Nếu như là cô ta, khi đối mặt với tuyệt cảnh, có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết hay không?

Khi cô ta đang suy nghĩ lung tung, Tô Dung đột nhiên mở miệng: “Vì sao không đến bộ phận nghiên cứu phát minh sản phẩm xem thử?”

Cho đến tận bây giờ cô chưa từng thăm dò bộ phận nghiên cứu và phát minh sản phẩm, nhưng chỉ nghe tên thì biết, nơi này dùng để nghiên cứu đồ đóng hộp.

Nếu là nghiên cứu phát minh, cũng phải cần người nếm thử và đưa ra ý kiến đúng không? Vì vậy trong tất cả các bộ phận, nơi này chính là nơi dễ dàng nhận được đồ hộp nhất mà không cần chủ động yêu cầu, cũng chính là cơ hội lớn nhất của áo thun đen.

Nghe vậy, áo thun đen lập tức hiểu rõ ý của Tô Dung. Ánh mắt anh ta sáng ngời, nhanh chóng nói cảm ơn, sau đó vội vàng chạy ra bên ngoài. Cách thời gian tan làm còn một tiếng rưỡi, nếu trong khoảng thời gian này anh ta không lấy được đồ hộp thì cũng không cần trở lại nữa, dù sao có lẽ phải chết không thể nghi ngờ.

“Anh ta có kịp lấy được đồ hộp không?” Nhìn bóng dáng anh ta rời đi, Thần Thần lẩm bẩm tự nói.

Bình Luận (0)
Comment