Không ai trả lời cô ta, không ai biết đáp án của câu hỏi này.
Áo lông xám là người duy nhất không dựa vào phương pháp vượt quá thời gian để bị trừ điểm để đạt được mục đích, đột nhiên anh ta có cảm giác bản thân bị cô lập. Anh ta cười lạnh dội một gáo nước lạnh vào mọi người: “Tôi thấy anh ta đang làm chuyện vô ích mà thôi.”
Không ai để ý đến anh ta, ai lại so đo với một người sắp chết chứ?
Một tiếng tiếp theo, chờ đợi vừa dày dò vừa khó chịu, không ai nói chuyện, mọi người đều ngồi ở vị trí của mình xem xét xem mình đã làm gì, có cần bổ sung thêm không. Bọn họ đều hy vọng hành động này sẽ khiến bản thân yên tâm hơn, xác định bản thân có thể sống sót.
Rất nhanh sau đó, thời gian đã đến năm giờ. Mấy người cùng nhau đi đến trước cửa văn phòng của quản lý ở tầng hai. Thấy đến bây giờ áo thun đen vẫn chưa đến, Tô Dung không khỏi thở dài.
Nhưng cô còn chưa thở dài xong, đã nghe thấy tiếng bước chân mạnh mẽ từ xa vọng lại. Mọi người kinh ngạc quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy áo thun đen đang chạy như bay về phía này
Anh ta đã thành công!
“Lợi hại thật!” Có người sống sót luôn là chuyện khiến người ta vui sướng, Thần Thần không nhịn được khen ngợi, sau đó tò mò hỏi: “Bọn họ thật sự cho anh đồ hộp sao?”
Ao thun đen thở hổn hển, dừng lại một chút mới trả lời: “Khi tôi đến thì bọn họ vẫn còn đang làm việc, bộ phận nghiên cứu phát minh sản phẩm tan làm trễ hơn chúng ta, họ đang làm thí nghiệm. Tôi hỏi bọn họ có cần giúp đỡ gì không, bọn họ đã nhờ tôi ăn thử đồ đóng hộp. Những cái đồ hộp đó vô cùng kỳ lạ, không đùa đâu, chắc chắn tôi đã nhìn thấy râu gián trong đó. Nhưng có lẽ nguyên nhân là vì lúc đó tôi có hơn 100 điểm, nên những đồ hộp đó có vị ngon ngoài ý muốn, sau khi ăn xong tôi liền nói đúng sự thật. Dường như bọn họ rất hài lòng với câu trả lời của tôi, cho nên sau khi ăn thử xong bọn họ còn tặng tôi một lon đồ hộp để làm tiền công.”
“Cho nên hiện tại anh……”
“100 điểm tròn chỉnh!” Áo thun đen tự hào ưỡn ngực.
Anh ta thật sự có lý do để tự hào, trong thời gian một tiếng cực hạn đã có thể cứu lấy bản thân mình, trong lúc còn ăn đồ hộp ghê tởm như vậy, rõ ràng là anh ta đã cố gắng hết sức để sống sót
Đi vào văn phòng của quản lý, quả nhiên quản lý Phương đang ở bên trong. Mấy người xếp hàng theo thứ tự, căng thẳng chờ đợi kết quả phán quyết cuối cùng.
Người đầu tiên là áo lông xám, nhìn thấy anh ta, trên mặt quản lý Phương mang theo ý cười, thong thả ung dung nói: “Một nhân viên chăm sóc khách hàng đủ tư cách, sao có thể bị khiếu nại nhiều lần như vậy? Không đủ tiêu chuẩn!”
“Khoan đã? Tôi……” Áo lông xám sửng sốt, anh ta hoàn toàn không ngờ rằng bản thân lại không thể thông quan. Nhưng anh ta còn chưa kịp cãi lại, cả người đột nhiên run lên, sau đó tứ chi vô lực rũ xuống, trong mắt mất đi ánh sáng, giống như một người máy không còn điện.
Đây là bị rút mất linh hồn sao? Mấy người nhìn thấy đều không rét mà run.
Mọi người đều biết anh ta thông quan thất bại, cho dù không thích áo lông xám, trong lòng cũng không khỏi dâng lên cảm giác thỏ chết cáo khóc thương.
Người thứ hai là áo thun đen, khi nhìn thấy anh ta, nụ cười trên mặt quản lý Phương chợt tắt, cẩn thận đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, ánh mắt như hóa thành thực thể, khiến anh ta sởn tóc gáy.
Nhưng cuối cùng, quản lý Phương vẫn mở miệng nói ra lời vàng ngọc: “Thông qua.”
Dù sao cô ta cũng bị quy tắc trói buộc, không thể làm theo ý muốn của mình. Chỉ cần điều tra viên phù hợp với quy định đều được phán định thông quan, nếu không chỉ sợ cô ta sẽ bị trừng phạt.
Tiếp theo là Thần Thần và Tô Dung cùng trải qua chuyện giống nhau, cũng nhận được đánh giá “Thông qua”. Đây là việc nằm trong dự đoán, nhưng hai người họ vẫn không hẹn mà cùng nhau thở dài một hơi.
Liên tục có ba người thông qua, sắc mặt của quản lý Phương vô cùng khó coi. Phải biết rằng mỗi một người thông quan, đồng nghĩa với việc thành tích của cô ta sẽ bị hạ xuống một chút.
Người cuối cùng là bà Hoa, hai người Tô Dung vô cùng tin tưởng bà ấy, rốt cuộc bọn họ đều đã vượt qua, không có lý nào bà Hoa lại không thể thông qua.
Nhưng khi nhìn thấy bà ấy, trên mặt quản lý Phương lại lần nữa lộ ra nụ cười tươi.
Vừa nhìn thấy nụ cười này, chuông cảnh báo trong lòng Tô Dung lập tức vang lên, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt. Đối phương cười như vậy, không phải sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
Quả nhiên, quản lý Phương vừa lòng nói: “Chuẩn bị cùng tôi đi đến xưởng chế biến.”
Xưởng chế biến?
Tô Dung lập tức nhớ đến hai người đeo kính bị quản lý đưa đến xưởng chế biến sau khi tan làm. Bọn họ đã bị ô nhiễm, cho nên mới nghe lời quản lý đi đến xưởng chế biến.
Nhưng rõ ràng bà Hoa vẫn còn ý thức……
Vừa nghĩ đến đây, Tô Dung đột nhiên nhớ ra, có lẽ bởi vì bà Hoa có thể miễn dịch những hiệu quả xấu của ô nhiễm, cho nên mới có thể biểu hiện không có chút vấn đề nào.
Có lẽ bà ấy đã sớm bị ô nhiễm.
Đây chính là điểm không tốt của miễn dịch những hiệu quả xấu do ô nhiễm mang đến, nó sẽ khiến người ta không thể nào nhận ra sự khác thường trong cơ thể mình, do đó đã bỏ lỡ thời gian giải quyết tốt nhất.
Nhưng là khi nào? Bà ấy đã bị ô nhiễm khi nào?
“Sao có thể?” Tô Dung không nhịn được nhíu mày, nhìn về phía bà Hoa: “Bà……”
Cô nghĩ không ra, hành động của cô và bà Hoa gần như giống nhau như đúc, tại sao bà ấy bị ô nhiễm nhưng cô lại không có vấn đề gì?
Trải qua sự kinh ngạc lúc ban đầu, hiện tại bà Hoa đã trấn định hơn rất nhiều. Sau khi nhận được năng lực này, bà ấy vẫn luôn chờ ngày này. Chờ đến ngày bà ấy bị năng lực này cắn lại.
Nghe thấy câu hỏi của Tô Dung, bà ấy mỉm cười: “Có thể là lúc ăn cơm vào buổi trưa.”
Sau khi cẩn thận nhớ lại, trong lòng bà Hoa đã hiểu rõ. Chỉ khi đi đến nhà ăn và đi về ký túc xá bà ấy và Tô Dung mới tách nhau ra, trở về ký túc xá một mình không có vấn đề gì cả, nhưng trong lúc ăn cơm……