Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 314

Chương 314 -
Chương 314 -

Bà ấy cố gắng nhớ lại người nhân viên dọn vệ sinh luôn thích cho bà thêm đồ ăn, bà Hoa đột nhiên bừng tỉnh nói: “Người kia…… Quần áo bên trong của người đó hình như là màu đỏ.”

“Cái gì?!” Tô Dung kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, hôm qua cô còn cảm thấy bản thân hiếm khi may mắn không gặp phải quy tắc nguy hiểm như vậy, kết quả không ngờ vậy mà bà Hoa lại gặp phải.

Thần Thần nhịn không được hỏi: “Vậy tại sao lúc trước bà không phát hiện?”

“Bà ta mặc một bộ đồ lao động màu xanh ở bên ngoài, bà không ngờ rằng nhân viên đồ đỏ còn có thể mặc thêm đồ khác.” Bà Hoa thở phào một hơi: “Là do bà không nghĩ đến, không ngờ lại lật thuyền trong mương như thế.”

Rất nhiều quái đàm quy tắc lúc trước, các nhân viên trong quái đàm đều không thể mặc quần áo của người khác. Điều này đã hình thành ấn tượng bên trong bọn họ, theo bản thân sẽ không suy xét đến phương diện này, nhìn thấy quần áo gì thì chính là quần áo đó.

Hiện tại bà Hoa đã trúng bẫy, bọn họ đều không khỏi nghĩ lại mà sợ. Bọn họ hiểu rõ, nếu bản thân bọn họ gặp phải tình huống như vậy, chắc chắn sẽ không thể sống sót. Dù sao bọn họ đều nghĩ giống như bà Hoa, cho rằng nhân viên không thể mặc quần áo của người khác.

“Cháu có một câu hỏi.” Tô Dung đột nhiên nhìn về phía bà Hoa, hỏi: “Bà đã hoàn toàn bị ô nhiễm sao?”

Bà Hoa lắc đầu: “Tất nhiên là không, nếu hoàn toàn bị ô nhiễm, chắc chắn bà không thể giữ được lý trí như bây giờ”

Cho dù là năng lực của bà ấy, cũng chỉ là có thể miễn trừ ảnh hưởng xấu của ô nhiễm chứ không thể loại trừ ô nhiễm. Nếu hoàn toàn bị ô nhiễm, vậy trực tiếp không còn là người nữa, năng lực này cũng trở nên vô dụng.

“Nếu thật sự là như vậy……”

Tô Dung bình tĩnh nhìn bà ấy, móc một viên thuốc màu trắng từ trong túi áo ra: “Bà có muốn uống cái này không?”

Mọi người đều nhất trí nhìn qua, hiện tại bọn họ đã vượt qua kỳ thực tập, không còn nguy hiểm gì, cũng không nóng vội rời đi. Chỉ tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

Bà Hoa cũng vô cùng kinh ngạc: “Là đạo cụ có thể giảm bớt ô nhiễm sao?”

Căn cứ vào nguyên nhân cái chết của hai người mắt kính mà Tô Dung đã nói lúc trước, bà ấy hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình. Bởi vì giá trị ô nhiễm của bà ấy đã đạt đến một mức độ nào đó, cho nên quản lý mới mời bà ấy đến xưởng chế biến.

Chỉ có viên thuốc màu trắng có thể giảm bớt ô nhiễm này, bà ấy mới có thể sống sót.

“Trên thực tế…… Cháu cũng không biết.” Tô Dung nhún nhún vai: “Là đạo cụ mới, cháu chưa dùng thử, cũng không biết tác dụng của nó. Nhưng cứ xem ngựa chết thành ngựa sống mà trị đi, phải xem bà có đồng ý thử hay không.”

“Bà đồng ý.” Bà Hoa trả lời không chút do dự. Giống như những gì Tô Dung nói, cứ xem ngựa chết thành ngựa sống mà trị. Dù sao hiện tại bà ấy ăn cũng chết, không ăn cũng chết, nhưng ăn vào thì tốt xấu gì cũng có một con đường sống.

Suy nghĩ một chút, bà ấy lại hỏi: “Bà cần phải cho cháu tiền công như thế nào?”

Tuy rằng không hiểu rõ hiệu quả công dụng của viên thuốc này, nhưng đạo cụ của quái đàm có cái nào là không quý giá chứ? Bà ấy cũng không thể lấy không đồ vật của người bạn nhỏ này được.

“Không cần.” Lắc đầu, Tô Dung bình tĩnh mỉm cười, như thể thứ cô sắp đối mặt không phải cái chết của bà Hoa: “Nếu viên thuốc này thật sự có thể cứu mạng của bà, cháu sẽ biết tác dụng của nó, đúng lúc đạt được mục đích của cháu. Nếu nó không cứu được mạng của bà, vậy xem như cháu cho bà một tấm lụa vàng.”

Lời vừa nói ra, bà Hoa không nhịn được cười lớn, tuy rằng tuổi đã xế chiều, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phong thái khi còn trẻ tuổi: “Được, nếu cháu đã nói như vậy.”

Nói xong, bà ấy cầm lấy viên thuốc trên tay Tô Dung, ngửa đầu nuốt vào.

Một lát sau, bà ấy không chết. Tô Dung quay đầu hỏi quản lý: “Hiện tại bà ấy còn cần đi đến xưởng chế biến hay không?”

Tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn quản lý, chưa chắc bọn họ quan tâm đến việc bà Hoa có thể thông qua hay không, mà bọn họ càng cảm thấy có hứng thú với thuốc của Tô Dung.

“…… Không, cần.” Sắc mặt quản lý vô cùng xấu, hung tợn, gằn từng chữ một.

Tô Dung chớp chớp mắt, không sợ chết lại hỏi: “Vậy bà ấy đã thông qua kỳ thực tập chưa?”

“Thông qua thì có thể đi? Đừng hỏi nữa!” Thoạt nhìn quản lý đã hít thở không thông, sắc mặt từ hồng chuyển sang xanh, giống như cái vỉ pha màu, trông rất đẹp mắt.

Nghe vậy, ánh mắt mọi người lập tức sáng ngời. Thần Thần nhanh chóng đi đến trước mặt Tô Dung, nhìn như ngượng ngùng, thật ra lại vô cùng không biết xấu hổ hỏi: “Cái kia…… Xin hỏi cô còn loại thuốc đó không? Tôi có thể dùng đạo cụ để mua.”

“Cái đó tôi cũng……” Áo thun đen đúng lúc giơ lên tay.

Nhưng Tô Dung lại lắc đầu: “Không có.”

Thấy cô nói như vậy, hai người cũng không dây dưa nữa. Dù sao bọn họ cũng không thân thiết với Tô Dung, đối phương nói không có, không cho bọn họ cũng bình thường. Có chút đồ vật chỉ cần biết thì đã rất quý giá. Vì thế hai người hai người gật đầu với cô, trăm miệng một lời nói với quản lý: “Chúng tôi muốn từ chức.”

Sau khi nói xong, bọn họ cùng nhau biến mất trong không khí.

Bọn họ thông quan rồi.

Bà Hoa không lập tức rời đi ngay, mà cảm ơn Tô Dung thêm lần nữa, sau đó hỏi: “Có muốn trao đổi phương thức liên hệ không? Bà có thể đưa cháu đi du lịch thế giới, tiền hưu của bà còn rất nhiều, thêm một người như cháu vẫn đủ.”

“Không cần.” Bề ngoài Tô Dung kiên định lắc đầu, trên thực tế lại đau lòng đến rỉ máu. Làm ơn, đây là một người đồng ý đưa cô đi du lịch thế giới đấu! Vậy mà cô lại cứ bỏ lỡ như vậy!

Trên thực tế bà Hoa cũng biết cô không tiện để lộ thân phận, chẳng qua chỉ là ôm may mắn hỏi một chút thôi. Thấy cô từ chối cũng không nói thêm, sau khi từ chức cũng rời khỏi quái đàm quy tắc này

“Sao cô còn không đi?” Nhìn thấy Tô Dung còn ở lại cuối cùng, quản lý tức giận mắt trợn trắng. Lúc này bọn họ đạt được quá ít nguyên liệu nấu ăn, công ty bọn họ lại phải dùng rất nhiều tiền để mua nguyên liệu từ nhà cung cấp. Cô ta còn bị trừ thành tích, có thể vui mới gặp quỷ đấy.

Bình Luận (0)
Comment