“Ai nói tôi muốn đi?” Tô Dung nghiêng đầu: “Vất vả lắm mới có thể thông qua kỳ thực tập, tất nhiên là tôi muốn trở thành nhân viên chính thức của công ty chúng ta rồi!”
--------------------
"Cô... Cô muốn ở lại?" Quản lý Phương ngẩn ra, sau đó đôi mắt trở nên sáng lên: "Thật sao?!"
Tô Dung như có điều suy nghĩ nhìn cô ta, mở miệng nói: "Chỉ là tôi có điều kiện."
Vốn dĩ không có điều kiện, nhưng nhìn bộ dạng này của Quản lý Phương, cô không nhân cơ hội lừa gạt một ít điều kiện có lợi cho mình thì thật sự có lỗi với bản thân. Đàm phán chính là như vậy, ai lộ ra thứ mình cần trước, vậy thì thuộc về phe yếu hơn.
Quản lý Phương do dự một chút, gật đầu: "Được, trước tiên cô nói chút điều kiện đi."
"Tôi muốn cô trả lời ba câu hỏi của tôi." Tô Dung vừa nói chuyện, vừa lặng lẽ từ trong túi áo bên phải cầm ra một cái bình đựng bột màu xanh lá cây, sau đó để tay ra sau lưng.
Trên thực tế tay sau lưng của cô đang mở nắp bình chứa bột xanh này, sau đó đổ chút bột màu xanh lá cây này ra tay. Tất cả cũng chỉ mất có năm giây. Sau khi làm xong, Tô Dung lại lần nữa nhét bình vào trong túi.
Quản lý Phương đang suy nghĩ đến yêu cầu của cô không có chú ý nhiều như vậy, sau khi suy nghĩ xong thì trả lời: "Được, cô hỏi đi, nhưng tôi không nhất định có thể cho cô một câu trả lời hoàn chỉnh."
Tô Dung nghe vậy, làm ra vẻ lấy lòng cầm một ly nước đặt ở bên trái đưa cho cô ta: "Quản lý uống nước đi, đừng để bị khát.”
Thấy cô như vậy, Quản lý Phương rất hưởng thụ nhận lấy ly nước. Ở trong suy nghĩ của cô ta, bây giờ sở dĩ Tô Dung lấy lòng mình, hoàn toàn bởi vì các cô lập tức sắp trở thành cộng sự, mà chức vị của cô ta lại cao hơn một bậc.
Đối với nhân viên chính thức, cô ta sẽ có thái độ tốt hơn nhân viên thực tập rất nhiều. Mặc dù biết thân phận Tô Dung không bình thường, nhưng vẫn theo ý của cô uống một ngụm.
Chờ cô ta uống xong, Tô Dung mới mở miệng hỏi: "Vậy tôi bắt đầu hỏi đây, câu hỏi đầu tiên là thực tập sinh bị sa thải đều đi đâu vậy?"
Cô nói xong, sợ vấn đề quá nhạy cảm, đối phương không trực tiếp trả lời, lại bổ sung một câu: "Quản lý không cần giấu diếm tôi, dù sao tôi cũng là thực tập sinh đi lên, có một số việc vẫn có thể đoán được.”
Lời này đúng là rất có đạo lý, nếu như không phát hiện ra được cái gì, vậy cũng không sống được đến bây giờ.
Quản lý Phương trầm ngâm trong chốc lát: "Tôi chỉ có thể nói cho cô biết, bọn họ đều sẽ bị đưa vào xưởng chế biến."
Đây là một câu trả lời rất thú vị, Tô Dung không nhịn được nhíu mày. Dựa theo suy đoán lúc trước của cô, chắc những người này đều trở thành nguyên liệu làm đồ hộp. Nhưng nếu quả thật như vậy, Quản lý Phương sẽ không trả lời như thế.
Coi như cô ta không muốn nói ra chân tướng của thịt đóng hộp, ít nhất cũng phải biểu lộ một chút kết cục của những người bị sa thải kia.
Nhưng bây giờ cô ta lại nói ngắn gọn như vậy, chỉ nói bọn họ đều đi vào xưởng chế biến.
Chuyện này làm cho Tô Dung không thể không nghi ngờ điều tra viên có số điểm cao hơn 100 và điều tra viên có số điểm thấp hơn 100 có kết quả khác nhau. Hơn nữa kết quả khác nhau của bọn họ cũng chứa không ít đầu mối ngầm, đây mới là nguyên nhân Quản lý Phương giấu diếm.
Ghi nhớ một điểm này, Tô Dung giả bộ như không phát hiện cái gì, hỏi câu hỏi thứ hai: "Muốn trở thành nhân viên trong xưởng chế biến thì cần có điều kiện gì?"
Hiển nhiên vấn đề này không khó, Quản lý Phương trực tiếp trả lời: "Bình thường xưởng chế biến không thu nhận nhân viên mới, tôi cảm thấy cô cũng không cần suy nghĩ đến chuyện này làm gì."
"Lại nói." Cô ta đột nhiên cảnh giác nheo mắt lại: "Cô muốn gia nhập xưởng chế biến làm gì?"
--- Bởi vì muốn nằm vùng ăn cắp tình báo nha.
Tất nhiên Tô Dung không thể nói như vậy được, cô chớp mắt, bày ra bộ dạng vô tội, kết hợp với gương mặt này, thoạt nhìn chính là một sinh viên ngây thơ ngốc nghếch: "Rõ ràng nhân viên của xưởng chế biến sẽ cao cấp hơn một chút. Có thể kiếm được nhiều tiền hơn."
Quản lý Phương nghe vậy, cười nhạo một tiếng, trong đầu nghĩ quả nhiên mình suy nghĩ nhiều rồi. Rõ ràng Hoa Hoa này không quá thông minh, trái lại cô ta không cần cảnh giác như thế. Người này có thể thông quan sợ là hoàn toàn là hợp tác với ai đó, bây giờ lựa chọn ở lại, cũng đã nói cô không thông minh.
Nói thật, Quản lý Phương vô cùng nghi ngờ, sở dĩ Hoa Hoa lựa chọn ở lại, là bởi vì cô cảm thấy ở chỗ này sẽ không bị quái đàm quy tắc chọn trúng. Trước kia đúng là cô ta có gặp phải loại người như vậy.
Hừ! Thật sự là suy nghĩ buồn cười ngây thơ biết bao!
Mặc dù mới vừa rồi chính viên thuốc màu trắng của Tô Dung để cho bà Hoa thuận lợi thông quan, nhưng Quản lý Phương cũng không có bởi vì chuyện này mà cho rằng lúc trước đều là Tô Dung giả bộ.
Dù sao chính cô cũng đã nói, cô hoàn toàn không biết tác dụng của viên thuốc kia, đơn giản chính là mèo mù đụng phải chuột chết. Nhiều nhất cũng chỉ là lúc ấy cô nói dễ nghe một chút thôi.
"Tiền kiếm được ở xưởng chế biến cũng không được nhiều lắm, hơn nữa công việc còn rất bận rộn, không cần nhớ mong làm gì." Quản lý Phương khuyên: "Tất nhiên, coi như cô muốn đi vào đó cũng không được."
Không dây dưa đến vấn đề này nữa, Tô Dung hơi cúi đầu, hỏi ra vấn đề thứ ba: "Tại sao cô lại vui vẻ đối với chuyện tôi đồng ý ở lại như vậy?"
"Bởi vì nếu như trong bộ phận chăm sóc khách hàng có người thành công trở thành nhân viên chính thức, tôi có thể được không ít tiền hoa hồng. Hơn nữa tồn tại của các người có thể tăng thực lực của "nó", trước khi các người chết, hiệu suất công ty cũng sẽ rất cao."
Sau khi Quản lý Phương nhanh chóng trả lời xong câu này, đột nhiên vẻ mặt trở nên hoảng sợ, một tay che miệng lại, kinh ngạc nói: “Mình làm sao thế? Sao lại nói ra?"
Vốn dĩ cô ta định chỉ nói thật nửa câu đầu, nửa câu sau thì tùy tiện bịa một lý do. Nhưng không biết tại sao, miệng của cô ta giống như không bị khống chế, nói hết nửa câu sau suy nghĩ trong đầu ra.