Mặc dù không nhắc đến không đại biểu không có nguy hiểm, nhưng ít ra tỷ lệ bị giở trò sẽ nhỏ hơn. Đây là đồ hộp tổ trưởng Cao tự cho cô, nếu như ngay cả cái này cũng không đáng tin, vậy ở trong quái đàm quy tắc này cũng không có thứ gì đáng tin cả.
Làm cho cô ngoài ý muốn chính là mùi vị của đồ hộp này khá ngon. Tự bản thân thịt ốc sơn đã là một món ăn ngon của nước Pháp, kết hợp với cục huyết đông cũng không hệ có chút mùi vị mâu thuẫn, trái lại làm cho mùi vị trở nên đậm đà hơn. Chỉ là mùi vị của rễ diếp cá thật sự làm cho Tô Dung không chịu được, nếu không cô chắc sẽ mua một ít.
Sau khi ăn xong, Tô Dung bắt đầu viết bài nghiên cứu... À không, là nhận xét đánh giá. Sau khi cô đi làm cũng đã không viết loại bài như thế này rồi, nhưng kinh nghiệm viết luận văn ở thời đại học vẫn còn, sau khi viết vài dòng tìm lại cảm giác cũng coi như quen việc dễ làm.
Ngày mai cũng phải dậy sớm đi làm, cộng thêm năm ngày trước, đây đã là ngày thứ 7 cô đi làm. Tám giờ mở cửa, cô đi theo phần lớn người đi vào bên trong công ty.
Tổ trưởng tổ B vừa khéo đi tới bên cạnh Tô Dung, đi vào trong cùng với cô.
Mục tiêu của hai người đều giống nhau, đối phương sờ râu của mình, thuận miệng nói: "Người mới, ngày hôm qua làm việc như thế nào? Tiểu Cao là một người miệng dao găm lòng đầu hũ, nếu có nói cái gì quá đáng cô cũng đừng để ý."
Ở trong mắt ông ta, sở dĩ tổ trưởng Cao nguyện ý để cho Tô Dung tiến vào đội ngũ sắp hoàn thành nghiên cứu, đó là bởi vì Tô Dung là được quản lý đề cử. Cô ta tin tưởng năng lực của quản lý, cho nên có kỳ vọng rất cao với Tô Dung.
Mà một khi Tô Dung không đạt được như kỳ vọng, cũng rất dễ dàng để cho tổ trưởng Cao thất vọng. Hơn nữa cô ta là một người miệng độc, khẳng định sẽ không nói lời tốt lành gì.
Chỉ là mặc dù như vậy, nhưng có thể ở bên cạnh đối phương học được rất nhiều thứ, cho nên ông ta mới khuyên Tô Dung nhịn một chút, không nên tức giận.
Nhưng mà Tô Dung chỉ gãi đầu một cái nói: "Không có đâu? Con người tổ trưởng Cao rất tốt, ngày hôm qua chị ấy còn khen tôi làm rất tốt nữa!"
Tổ trưởng B: "?"
Dĩ nhiên ông ta biết tại sao tổ trưởng C có thái độ tốt, nhất định là vì Tô Dung biểu hiện không tệ. Ít nhất đối phương cảm thấy đây là một nhân tài.
Tổ trưởng B kinh ngạc xong, thì cười nói: "Vậy nếu như cô đột nhiên muốn chuyển tổ, chỗ này của tôi có thể thu nhận cô."
Nếu tổ trưởng Cao cho rằng Tô Dung là một nhân tài, vậy tất nhiên ông ta muốn đào góc tường rồi. Nếu Tô Dung không đồng ý cũng không sao, nếu cô đồng ý, vậy thì chèn ép một chút giá trị. Dù sao ông ta cũng sẽ không tùy tiện để một người dễ phản bội vào trong trung tâm đội ngũ
Tô Dung lễ phép mỉm cười: "Vậy nếu như ngài muốn ở rể, tôi cũng có thể khuyên tổ trưởng chúng tôi thu nhận ngài nha.”
Hiển nhiên câu trả lời này làm cho tổ trưởng B bất ngờ, ông ta sững sốt một chút, sau đó cười ha ha tiện tay xoa đầu Tô Dung, dẫn đầu đi đến bộ phận nghiên cứu sản phẩm.
Đi tới bộ phận nghiên cứu sản phẩm không bao lâu, những người khác cũng lục tục đến.
Tô Dung giao bài viết ba ngàn chữ ngày hôm qua cho tổ trưởng Cao, sau đó bày ra vẻ mặt đau khổ báo động trước với cô ta: "Tôi thật sự không tiếp nhận nổi mùi vị của rễ diếp cá."
Ngày hôm qua vì để cho bài viết nhiều chữ hết, cô viết rễ diếp cá khó ăn như thế nào rất nhiều, còn có các loại ví dụ, chỉ vì để số chữ đủ yêu cầu.
Tổ trưởng Cao gật đầu, nói với Tô Dung: "Nhiệm vụ ngày hôm nay của cô cũng giống như ngày hôm qua, tiếp tục ghi chép số liệu. Nếu như bọn họ cần, có thể giúp bọn họ làm thí nghiệm.”
Nghe vậy, trong mắt Tô Dung thoáng qua một chút u ám, nhưng ngoài mặt vậy ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục đi làm số liệu.
Mặt ngoài không hiện, nhưng trái tim trong lòng đã trầm xuống. Chuyện mà hôm nay tổ trưởng Cao sắp xếp chỉ có thể chứng minh ---- cô ta không tính để cho cô đảm nhận vị trí tổ trưởng sau khi mình rời đi. Cho nên bây giờ để cho cô đi tích lũy kinh nghiệm, học tập thích nghiệm như thế nào, tranh thủ làm tổ trưởng của lần sau sau nữa.
Thật ra chuyện này cũng rất bình thường, dù sao hạng mục này đã đến hồi cuối. Những người vất vả công cao đều không trở thành tổ trưởng, dựa vào cái gì đến lượt một người mới đến như cô?
Nhưng cô không chờ được! Chờ người khác lên làm tổ trưởng, lại bắt đầu triển khai hạng mục mới thì ít nhất cũng phải qua nửa tháng nữa, đến lúc đó cỏ trên mộ của cô cũng đã mọc dài rồi.
Không được, cô phải nghĩ ra cách tự cứu mình!
Tô Dung thở ra một hơi, lại lần nữa cố gắng để mình bình tĩnh lại, sắp xếp lại suy nghĩ của ngày hôm qua, hỏi Tiểu Tiêu bên cạnh: "'Tổ hạng mục quan trọng' vẫn luôn nhận người, nhưng vậy không phải người nhiều lại càng nhiều sao?”
Nghe được vấn đề này của người mới, Tiểu Tiêu không nhịn được cười: "Dĩ nhiên sẽ không, sau khi nhân viên của 'Tổ hạng mục quan trọng' hoàn thành một hạng mục, trong số nhân viên sẽ chọn một người tiến vào xưởng chế biến làm việc, vị trí trống kia vừa khéo để cho tổ trưởng của hạng mục bình thường đi vào."
Nghe vậy, Tô Dung theo bản năng vui mừng trong lòng. Nói như vậy phương hướng của cô không bị sai, sau khi tiến vào 'Tổ hạng mục quan trọng', quả nhiên có thể tiến vào xưởng chế biến.
Nhưng cuối cùng cô lại có chút nghi ngờ hỏi: "Tại sao phải để cho một người đi vào xưởng chế biến chứ?"
Chỉ có khi biết được nguyên nhân này, cô mới có thể thuận lý thành chương để cho mình đi vào xưởng chế biến.
"Chuyện này thì tôi không biết." Tiểu Tiêu nhún vai: "Tôi lại không thể trở thành tổ viên của 'Tổ hạng mục quan trọng'."