Đây là một tin tức rất hữu dụng, phân xưởng khử động không để cho người ta đi vào? Có phải bên trong có bí mật gì không?
Nhưng bây giờ nghĩ đến chuyện này thì có chút vượt mức, cô ngay cả cách tiến vào xưởng chế biến cũng không biết.
Muốn nhậm chức ở xưởng chế biến thì phải bắt đầu từ bộ phận nghiên cứu sản phẩm, nhưng nếu như vậy thời gian sẽ không đủ, cái này giống như đi vào ngõ cụt vậy.
Nghĩ đến vấn đề này lại cảm thấy nhức đầu, Tô Dung thật sự không tìm ra được phương pháp thích hợp. Cô mơ hồ cảm thấy mình đã phạm sai lầm gì đó. Nhưng trong lúc nhất thời lại không thoát ra được. Mặc dù rõ ràng mọi chuyện đã rơi vào ngõ cụt, tuyệt đối là bước trước đó có sai lầm, nhưng muốn tìm được sai lầm cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Buổi trưa lại đến, cô dứt khoát không suy nghĩ nữa, đứng dậy đi ăn cơm. Tô Dung tin chắc người là sắt cơm là thép. Chỉ cần lấp no bụng, suy nghĩ sẽ ngày nhạy bén hơn.
Hơn nữa người trong cuộc mơ hồ người đứng xem sáng suốt, có lẽ cô có thể từ chỗ Phùng Ngọc Linh có được một chút gợi ý mới.
Lúc ăn cơm, cô nhìn đối phương uống hai ngụm canh, sau đó mờ mịt hỏi Phùng Ngọc Linh: "Nếu như bây giờ tôi muốn đi phòng bếp lấy chút thức ăn, nhưng muốn trở thành đầu bếp gia nhập phòng bếp thì tốn quá nhiều thời gian, cô cảm thấy tôi còn có cách gì nữa không?"
Cái vấn đề này thật sự làm cho người ta cảm thấy chả ra sao, nhưng Phùng Ngọc Linh nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Dung, suy nghĩ một chút, cũng nghiêm túc trả lời: "Không thể trực tiếp đến phòng bếp lấy thức ăn sao?"
Tô Dung lắc đầu một cái: "Không thể, người trong phòng bếp không có hoan nghênh tôi."
Nghe vậy, Phùng Ngọc Linh lại hỏi: "Tại sao bọn họ lại không hoan nghênh cô?"
"... Bởi vì tự trong đáy lòng bọn họ đã ghét tôi, mà tôi đến phòng bếp, chính là vô cớ xuất binh." Tô Dung do dự một chút vẫn trả lời.
Cô phải dưới tình huống không bại lộ mục đích thật sự của mình, lại cố gắng miêu tả đúng tình cảnh của mình, đây thật sự là một chuyện không dễ dàng.
Mà câu trả lời này của cô lại càng cho Phùng Ngọc Linh khó hiểu hơn, cô ấy không nghĩ ra rốt cuộc là tình huống gì, mới có thể để cho người ở đó đều ghét Tô Dung, mà Tô Dung lại còn muốn đi vào bên trong lấy đồ.
Chẳng qua vẫn nên trả lời bạn bè, Phùng Ngọc Linh thuận miệng nói: "Vậy cô cứ vô cớ xuất binh đi, tìm một lý do khác đi vào không được sao?"
Sao có thể dễ dàng vô cớ xuất binh được? Cho dù có lý do thích hợp đi vào, cũng phải nhìn thử quỷ quái bên trong có chấp nhận hay không...
Tô Dung đang suy nghĩ một nửa, đột nhiên nụ cười khổ cương cứng tại chỗ.
Đôi mắt của cô sáng lên: "Hình như tôi đã có cách rồi!"
Thuần thục đọc lại quy tắc trong lòng, Tô Dung nhớ rất rõ quy tắc thứ tư có nói [ công việc nghiên cứu của hạng mục quan trọng cao hơn tất cả.]
Như vậy nếu như cô lấy danh nghĩa giúp đỡ 'Tổ hạng mục quan trọng' tiến vào xưởng chế biến, có phải có thể nhận được bảo vệ không?
Cho nên cô chỉ cần gia nhập 'Tổ hạng mục quan trọng' là được, hoàn toàn không cần phải trở thành người duy nhất tiến vào xưởng chế biến gì đó.
Nếu suy nghĩ dựa theo suy luận này thì...
Không muốn làm chậm trễ thời gian, Tô Dung nhanh chóng ăn hết cơm trong khay, sau đó bưng cái khay đứng dậy: "Tôi đi trước đây."
Cô còn có một việc cần phải nghiệm chứng.
Liếc nhìn đồng hồ treo trên tường phòng ăn, bây giờ là 12 giờ 30 phút.
Hả? Cô mới ăn có nửa giờ thôi sao?
Tô Dung vẫn luôn tự có cảm giác với thời gian trôi qua, bình thường cô ăn cơm trưa sẽ tốn khoảng 40 phút, nhưng thời gian bây giờ chỉ mới 12 giờ 30 phút.
Loại thay đổi thời gian này làm cho Tô Dung nhất thời cảnh giác trong lòng: "Ngọc Linh, cô có điện thoại không? Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Chờ tôi nhìn một chút." Phùng Ngọc Linh liếc nhìn điện thoại của mình: "12 giờ 30 phút, sao vậy?"
Chẳng lẽ là do cô đa nghi? Tô Dung nhíu mày, nhưng vẫn là chuẩn bị đứng dậy rời đi, Mặc kệ như thế nào, cô cũng muốn trở về sớm suy nghĩ kế hoạch một chút.
Đi ra khỏi phòng ăn không được mấy bước, đột nhiên Tô Dung nghe được sau lưng mình truyền đến tiếng bước chân. Cô nhướng mày một cái, bước nhanh hơn, định làm như không nghe thấy cái gì, tốt nhất có thể nhanh chóng rời đi, tránh cho bị thứ dơ bẩn gì đó dây dưa.
Nhưng người đuổi theo phía sau vẫn đuổi kịp cô, là tổ trưởng Cao. Thấy người quen, Tô Dung thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ mới 12 giờ rưỡi, nói chuyện không thành vấn đề.
Cô gật đầu với đối phương: "Chào buổi trưa tổ trưởng."
Tổ trưởng Cao liếc nhìn thời gian: "Lúc này mới 12 giờ rưỡi, cô đã ăn xong rồi sao?"
"Không phải tổ trưởng cũng vậy sao?" Tô Dung nói.
Đối phương lắc đầu một cái: "Ừ, tôi ăn sớm hơn các cô, cho nên đi ra ngoài nhanh. Đúng rồi nếu như cô đã ăn xong, tới giúp tôi chỉnh sửa một ít tài liệu đi. Cách thời gian nghỉ trưa còn nửa tiếng nữa, đến lúc đó chúng ta cùng nhau trở về."
Nghe vậy, Tô Dung hơi nhìn xung quanh một chút, sau đó nói: "Tổ trưởng trực tiếp cầm tài liệu về bộ phận làm việc đi, như vậy tổ viên đều có thể giúp đỡ chỉnh sửa cho ngài."
Lúc này cô mới phát hiện, so sánh với tổ trưởng Cao lúc trước, quần áo bây giờ của tổ trưởng Cao này có chút thay đổi. Từ trước đến nay, ở chỗ làm việc, tổ trưởng Cao chưa bao giờ chú ý đến hình tượng, quần áo thường xuyên xốc xếch, tay áo luôn vén lên trên.
Nhưng "tổ trưởng Cao" bây giờ, nút áo sơ mi màu xanh cài đến nút cuối cùng, tay áo dài cũng được thả xuống ngay ngắn, nhìn qua có chút kỳ lạ, giống như đang che giấu cái gì vậy.
Cô ta thật sự là tổ trưởng Cao sao?
"Thời gian nghỉ trưa tôi muốn tự mình nghỉ ngơi một chút, cũng không về bộ phận làm việc." "Tổ trưởng Cao" trả lời.