Nghe vậy, Tô Dung suy nghĩ nhanh chóng, bắt được sơ hở trong lời này: "Nhưng không phải mới vừa rồi ngài nói với tôi, chờ chúng ta chỉnh sửa xong, ngài muốn trở về với tôi sao?"
Cô vừa nói xong lời này, nhất thời "tổ trưởng Cao" á khẩu không trả lời được. Nhưng rất nhanh cô ta đã khôi phục lại sự bình tĩnh, nắm chặt cô tay của Tô Dung lôi cô đi: "Mới vừa rồi là tôi lỡ lời, đi nhanh đi, nếu không sẽ không còn thời gian nữa!"
Thật sự sức của "tổ trưởng Cao" giả này có hơi lớn, cho dù Tô Dung đã được tăng lực lượng lớn cũng thiếu chút nữa bị cô ta kéo đi.
Mặt ngoài thì cô bình tĩnh mỉm cười, nhưng cổ tay lại chuyển một cái, thẻ bài dán ở trong tay áo tụt xuống lòng bàn tay, thuận thế biến thành [Xẻng Phệ Linh]. Cô đè nút ở trên tay cầm, trong nháy mắt [Xẻng Phệ Linh] từ nhỏ biến thành lớn, được Tô Dung cầm trong tay, không chút lưu tình đập về phía đối phương.
Một tiếng "lạch cạch" vang lên, "tổ trưởng Cao" lập tức ngã xuống mặt đất. Tô Dung dùng xẻng vạch cổ áo của đối phương xuống một chút, quả nhiên nhìn thấy màu đỏ bên trong.
Đó là một nhân viên mặc đồng phục màu đỏ!
Cô trầm mặt, không quan tâm đến người nằm trên đất nữa, nghiêng đầu nhanh chóng đi về bộ phận của mình.
Ngày đầu tiên nhân viên đồng phục đỏ chỉ có thể dùng mặt của bản thân, hoặc là mặt của một người xa lạ tới làm chậm trễ thời gian của cô, mà hôm nay đối phương cũng đã có thể dùng khuôn mặt của người quen đến để lừa gạt người rồi.
Nếu như không phải Tô Dung đủ cẩn thận, không đi cùng với cô ta, vậy sợ rằng rất khó để trở về đúng thời gian. Một khi vượt qua thời gian, chờ đợi cô chính là nguy hiểm mà "nó" mang lại.
Trở lại chỗ làm việc, đầu tiên Tô Dung yên tĩnh ngồi ở chỗ ngồi một lúc, sau khi xác nhận đây chính là bộ phận làm việc chính xác của mình, mới thở dài một hơi. Buổi sáng sóng êm gió lặng để cho cô gần như cho rằng hôm nay cũng sẽ giống như hôm qua, kết quả mới qua giữa trưa đã bắt đầu xảy ra chuyện.
Hôm nay cô quyết định chưa đến giờ tan làm thì sẽ không ra ngoài, ai tới cũng không thể thay đổi quyết định của cô!
Rất nhanh tổ trưởng Cao đã về, tổ trưởng Cao này vẫn lôi thôi lếch thếch giống với trong tưởng tượng của cô. Chú ý đến ánh mắt của Tô Dung, cô ta kỳ quái hỏi: "Sao vậy?"
Tô Dung lắc đầu một cái: "Tổ trưởng, 'Tổ hạng mục quan trọng' ở chỗ nào vậy? Sao tôi chưa bao giờ nhìn thấy bọn họ?"
"Bọn họ ở một căn phòng làm việc khác, là nơi tương đối gần với xưởng chế biến. Bhư vậy lúc cần gì đó cũng có thể trực tiếp đi qua, tương đối dễ dàng."
Tô Dung nghe nói như vậy, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: "Bình thường thì sẽ cần thứ gì? Bguyên liệu nấu ăn sao?"
"Đúng, chủ yếu là cái này, có lúc cũng sẽ đi xem phương thức chế biến có phù hợp với mong muốn hay không."
Nói như vậy, chỉ cần cô gia nhập 'Tổ hạng mục quan trọng', thì sẽ có rất nhiều cơ hội đi đến xưởng chế biến, đúng là không cần tốn sức phấn đấu trong 'Tổ hạng mục quan trọng' rồi trở thành người duy nhất nhậm chức ở xưởng chế biến.
Mặc dù nhậm chức ở xưởng chế biến còn có thể được quy tắc bảo vệ, nhưng nói thật, dưới lực độ ô nhiễm mạnh như vậy của "nó", mặc kệ quy tắc nào cũng chỉ là phí công mà thôi.
Bây giờ đối với cô mà nói, thời gian mới là quan trọng nhất.
Chờ tổ trưởng Cao đi làm chuyện của mình, Tô Dung lại hỏi Tiểu Tiêu mới trở về: "Nhiệm vụ của tiểu tổ chúng ta còn bao lâu nữa thì mới hoàn thành? Tôi cảm thấy trước khi tôi đến, mọi người chắc đã đã nghiên cứu rất lâu rồi đi?"
Sở dĩ hỏi như vậy, tất nhiên là muốn biết mình còn bao nhiêu thời gian để có thể thay đổi suy nghĩ của tổ trưởng Cao, tranh thủ để cho mình trở thành tổ trưởng.
Nhưng lời của Tiểu Tiêu làm cho trái tim của cô trở nên lạnh lẽo: "Đã tiến vào giai đoạn khảo sát cuối cùng rồi, chắc còn hai ngày nữa là kết thúc đi?"
Nếu như là hai ngày sẽ kết thúc, vậy cô gần như không thể làm so sánh với các tổ viên còn lại. Mà một khi cô không thể trở thành tổ trưởng tiếp theo, thời gian thông quan sẽ càng thu hẹp hơn.
Nên làm thế nào bây giờ? Tô Dung cảm thấy thật sự nhức đầu, nếu muốn thay đổi tình hình, cô phải có một sáng kiến long trời lở đất, để cho sản phẩm kia được nâng cấp cao hơn một bậc, mới có thể để cho tổ trưởng Cao tin tưởng vào năng lực của cô, bổ nhiệm cô làm tổ trưởng nhiệm kỳ tiếp theo.
Nhưng đây là chuyện gần như không thể nào.
Đầu tiên, vốn dĩ cô không có hợp với mấy thứ đồ hộp này, giống với tổ trưởng Cao có suy nghĩ làm ra sản phẩm kỳ quái phối hợp giữa thịt ốc sên, cục huyết đông và gốc diếp cá, đây là thứ người bình thường như cô hoàn toàn không thể nghĩ ra được.
Thứ hai, món phối hợp giữa ba thứ này cũng thật sự không khó ăn như tưởng tượng, nhưng nếu như cô đề nghị thêm cái gì vào, rất có thể mùi vị sẽ trở nên không ngon, như vậy đối phương chắc chắn sẽ không tiếp nhận đề nghị này.
Hơn nữa cô cũng không có đề nghị nào nâng cao chất lượng của đồ hộp, dù sao Tô Dung hoàn toàn không có kiến thức gì về chuyện làm đồ hộp, cũng không có đi qua xưởng chế biến, cho nên không hiểu một chút nào đối với kỹ thuật chế tạo đồ hộp, sao có thể so sánh với các tổ viên đã làm việc lâu dài ở chỗ này chứ?
Sản phẩm bọn họ nghiêm túc nghiên cứu rất lâu, nếu như có thể bị một hai lời của cô thay đổi, vậy bộ phận nghiên cứu không cần mở cửa nữa, trực tiếp cắt giảm nhân lực là được!
Đổi cách nói khác chính là, cô gần như không có cơ hội trở thành tổ trưởng.
Thật ra thì còn có một cách, chính là những tổ viên khác bởi vì các loại nguyên nhân mà từ chối thành tổ trưởng, như vậy thí sinh cuối cùng của vị trí tổ trưởng mới có thể rơi vào trên người cô.