Chỉ là như vậy cũng có thể thấy được, nhân viên trong xưởng chế biến cũng không biết chuyện bên trong, là một người bình thường thuần túy.
Hai quy tắc cuối cùng cũng rất thú vị, hiếm thấy gặp được quản lý có trách nhiệm với nhân viên thuộc quyền của mình, kết quả quản lý hoàn toàn không có ở bên trong xưởng chế biến. Mà dựa vào quy tắc thứ năm, trong thời gian làm việc, nhân viên không thể rời khỏi xưởng chế biến.
Nói cách khác cho dù gặp phải nguy hiểm, bọn họ cũng không thể tìm quản lý giúp đỡ được.
Nhìn ra được những quy tắc này có thể nói là dùng để bảo vệ sự an toàn của nhân viên xưởng chế biến, nhưng quản lý - người duy nhất có thể bảo vệ bọn họ lại hoàn toàn không ở trong xưởng, nhìn vào chuyện này sợ rằng công ty cũng không có bao nhiêu coi trọng đối với những nhân viên này.
Hoặc là nói, công ty cũng không có cách nào đối phó với nhân viên mặc đồng phục đỏ trong xưởng chế biến?
Như đã nói qua, quản lý không có trong xưởng chế biến, vậy phòng làm việc của quản lý dùng để làm gì.
Tô Dung hơi nhíu mày, rất nhanh đã xác định được hành động tiếp theo của mình. Trước tiên đi đến phòng làm việc của quản lý một chuyến, nhìn thử xem có danh sách hay không. Nếu như không có, lại nghĩ cách đi đến phân xưởng khử độc.
Lúc cô đang suy nghĩ, tổ trưởng Cao đã về. Nhìn qua cô ấy không có gì khác với lúc trước cả, chỉ là Tô Dung có một loại cảm giác âm u khó hiểu, giống như đúc với tám nhân viên còn lại ở chỗ này.
Quản lý vui vẻ vỗ vai cô ấy, sau đó quay đầu rời đi.
Tổ trưởng Cao ngồi vào vị trí của mình, suy nghĩ một chút, nói với Tô Dung: "Trước tiên cô đi đến xưởng chế biến lấy một phần tim người đến đây đi, chia ra là của trẻ em, của người trưởng thành và người lớn tuổi... Thôi, không cần người lớn tuổi. Coi như là tim, già rồi khẳng định không bằng lúc còn trẻ."
Nghe được câu này của cô ấy, Tô Dung thật sự kinh hãi. Chuyện gì xảy ra! Tại sao tổ trưởng Cao lại biến thành như vậy?
Nên biết lúc trước cô đã cố ý thăm dò, trước kia nguyên liệu mà tổ trưởng Cao sử dụng đều rất bình thường, hơn nữa bản thân cũng không có suy nghĩ làm đồ hộp thì phải dùng nguyên liệu từ người. Lúc Tô Dung hỏi, cô ta còn dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn cô, giống như cô là phần tử nguy hiểm gì đó. Vẫn là Tô Dung phải giải thích một trận, mới để cho cô ta yên tâm?
Nhưng bây giờ, cô ta lại chủ động sử dụng tim người.
Chỉ trong chốc lát, cô đã kịp phản ứng lại, nhất định là tác dụng của "nghi thức " đó.
Có lẽ nghi thức đó có thể để cho người ta sử dụng nguyên liệu từ người mà không có suy nghĩ gì, chắc là có công hiệu tẩy não.
Sau khi tổ trưởng Cao nói xong lời này, những người khác cũng đi theo báo ra mấy nguyên liệu, chia ra có phổi người, thịt bắp đùi của người cùng với cuống rốn.
Từng "nguyên liệu nấu ăn" làm cho Tô Dung nổi cả da gà, nhưng cô chỉ có thể đồng ý, chuẩn bị lần đầu tiên đi thăm dò xưởng chế biến.
Quy tắc có thể bảo vệ mình trong xưởng chế biến chính là không được nói chuyện với những người khác, nhân viên của xưởng chế biến dựa vào cái này để bảo vệ tính mạng, cho nên người đến từ bên ngoài như cô cũng phải tuân thủ mới đúng.
Ghi nhớ nguyên liệu mà mọi người cần, Tô Dung rời khỏi phòng làm việc, lướt qua gió nhẹ đi đến xưởng chế biến.
Từ bên ngoài nhìn vào, xưởng chế biến là một màu xám tro. Màu xám tro bao quanh toàn bộ xưởng, kết hợp với không khí lờ mờ càng giống như xưởng chế biến dung nhập vào chỗ này.
Sau khi đi vào chính là một phòng khách, trong phòng khách không có một bóng người nào, bên trong tràn đầy mùi máu tanh và mùi thơm của thịt. Hai mùi hương này kết hợp với nhau, làm cho người ta không khỏi muốn nôn mửa.
Trong phòng khách có rất nhiều cánh cửa, nhưng phía trên lại không dán tên phòng. Chỉ từ bên ngoài, hoàn toàn không biết bên trong chính là phân xưởng nào. Chẳng qua cũng may Tô Dung có bản đồ mà 'Tập đoàn Tích Tắc' cung cấp, cho nên biết rõ muốn tìm nguyên liệu nấu ăn thì đi cửa đầu tiên của đằng sau.
Cửa không có khóa, sau khi gõ một cái, Tô Dung rất dễ dàng đẩy cửa đi vào. Trong phòng có mấy nhân viên mặc đồng phục màu đen, đang xử lý nguyên liệu trong rổ, rồi bỏ nguyên liệu vào trong một cái ống vận chuyển. Ống vận chuyển chuyển nguyên liệu đến phân xưởng ở bên cạnh. Chỉ là vách tường rất cao ngăn cản, không có thấy bộ dạng ở bên cạnh.
Những nhân viên đồng phục màu đen kia giống như không nhìn thấy Tô Dung, không có một người nào nhìn cô, đều chăm chú hoàn thành công việc trên tay.
Chỗ rất kỳ lạ chính là, nhìn qua những nguyên liệu này đều không phải bộ phận của con người.
Là một thám tử, Tô Dung vẫn phân biết được đây có phải là bộ phận của con người hay không. Hiển nhiên những thứ này cũng chỉ là bộ phận của động vật bình thường mà thôi.
Nhưng mà đám người tổ trưởng Cao muốn cô cầm bộ phận của người! Đây làm cho cô sao có thể tìm được vật mình muốn. Vấn đề ở chỗ chính là cô không thể hỏi đối phương, chỉ có thể tự đi tìm.
Nhưng mà không có, nguyên liệu ở chỗ này đều rất bình thường. Tim heo, gan bò, thịt dê... Hoàn toàn không có dấu vết của bộ phận người.
Nhất thời Tô Dung cảm thấy nhức đầu, tại sao lại như vậy? Nên biết mặc kệ như thế nào cô phải hoàn thành nhiệm vụ mà những người kia giao cho, nếu không cô không có cách nào tiếp tục ở lại 'Tổ hạng mục quan trọng'. Mà muốn ở lại trong 'Tổ hạng mục quan trọng' thì phải hoàn thành chuyện bọn họ nhờ để duy trì chuyện ở lại này.
Nếu chỗ này không có, có lẽ nguyên liệu mà cô muốn hoàn toàn không có ở trong phân xưởng này?
Tô Dung lại lần nữa nhớ lại bản đồ một chút, bên cạnh phân xưởng xử lý nguyên liệu nấu ăn là phân xử khử độc, sau đó là phân xưởng chỉnh lý, sau đó là phân xưởng chế biến, phía sau nữa chính là phân xưởng đóng gói. Tất nhiên không cần đi chỗ chế biến và đóng gói, dù sao mấy người kia là muốn nguyên liệu nấu ăn sống, mà không phải nguyên liệu đã được xử lý xong.