Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 339

Chương 339 -
Chương 339 -

Không thể đi đến phân xưởng khử độc, vậy cũng chỉ có thể đi đến phân xưởng chỉnh lý. Giống với phân xưởng xử lý nguyên liệu nấu ăn, chỗ này cũng có mấy nhân viên mặc đồng phục màu đen, vây quanh một cái dây chuyền sản xuất, nhìn máy móc tiến hành xử lý đối với nguyên liệu được truyền đến, sau đó chia những nguyên liệu thành những nhóm khác nhau.

Thấy Tô Dung đi vào, có một đôi mắt sáng quắc nhìn cô, con ngươi gần như biến thành một chấm đen, nhìn qua vừa bệnh hoạn lại kỳ dị. Tô Dung nhìn thấy mà giật mình trong lòng, gần như muốn lập tức lui ra ngoài.

nhưng không được, ở chỗ này cô nhìn thấy thứ mình muốn. Những nhân viên đồng phục màu đen kia chia nguyên liệu truyền đến thành hai phần, một phần trong đó chính là bộ phận đến từ loài người.

Nguyên liệu đi ra từ phân xưởng đầu tiên đều là nguyên liệu thức ăn bình thường, trải qua phân xưởng thứ hai đến phân xưởng thứ ba xong, đột nhiên có một bộ phận biến thành thịt người. Rất rõ ràng, hai phân xưởng này có vấn đề.

Chờ chút.

Tô Dung đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Dựa theo suy đoán của cô, công nhân của xưởng chế biến bình thường không biết trong xưởng là chế biến thịt người, nếu không trong quy tắc cũng không đến nỗi phải che che dấu dấu như vậy. Nhưng ở phân xưởng này, coi như có một số người không quen thuộc bộ phận con người, nhưng bọn họ cũng không có khả năng không biết trong tất cả nguyên liệu mình xử lý không có cái nào giống với bộ phận của người.

Nếu đã nhìn ra, còn có thể bình tĩnh như vậy. Trừ phi... bọn họ hoàn toàn không phải là nhân viên bình thường!

Ý thức được chuyện này, trái tim của Tô Dung đập nhanh hơn một chút, thầm mắng trong lòng một cái, cúi đầu cố gắng không nhìn những nhân viên này, nhanh chóng chọn thứ mình cần.

"Cô là người mới đến sao?" Một giọng nói con gái dịu dàng vang lên.

Tô Dung khống chế mình không nói gì, đồng thời trong lòng cũng đã xác định được, những người này tuyệt đối không phải là nhân viên bình thường. Trong quy tắc đã nói nhân viên bình thường không nên nói chuyện với người khác.

Nếu người này lựa chọn nói chuyện với cô, có lẽ đầu óc của cô ta không tốt, hoặc là cô ta không phải là nhân viên đồng phục đen, dĩ nhiên không cần tuân thủ quy tắc.

Ở bên trong xưởng chế biến này, không phải nhân viên đồng phục màu đen, vậy còn có thể là ai?

Chỉ có thể là nhân viên đồng phục màu đỏ!

---

Tô Dung cũng không quan tâm đến cô ta, nhanh chóng chọn thứ mình cần, sau đó lập tức muốn trở về. Nhưng cô mới vừa quay người lại, đã nhìn thấy có mấy nhân viên đồng phục đen chặn ở cửa, trên mặt là nụ cười giống với nhau, đồng thanh hỏi: "Cô là người mới đến sao?"

Làm cho người ta bất ngờ chính là, ở trong đám người này, Tô Dung lại nhìn thấy nam đeo mắt kiếng!

Chỉ là hiển nhiên nam đeo mắt kiếng bay giờ đã không còn là nam đeo mắt kiếng mà cô biết nữa, trên mặt của anh ta cũng là nụ cười kinh khủng giống với những người chặn ở cửa, cùng nhau trả hỏi Tô Dung.

Thì ra đây là nơi về của người bị ô nhiễm trên 100 điểm?

Tô Dung bừng tỉnh hiểu được lời lúc ấy của quản lý Phương, 100 điểm trở xuống biến thành nguyên liệu nấu ăn để tiến vào xưởng chế biến, 100 điểm trở lên biến thành nhân viên đồng phục đỏ trong xưởng chế biến.

Những người này cùng nhau chặn cửa, rất có bộ dạng: "Cô không trả lời chúng tôi sẽ không cho cô đi".

Kẻ ngu cũng biết nếu lúc này trả lời thì sẽ có vấn đề, bây giờ cô không có vi phạm quy tắc, ít nhất trước mắt những người này sẽ không có cách nào thương tổn cô được. Tô Dung ung dung nhìn bọn họ, hơi chuyển cổ tay, [Xẻng Phệ Linh] yên lặng rơi xuống bàn tay.

Cô cũng không nói chuyện, cải xẻng trong tay xoay một vòng, không chút do dự vung về phía người đứng ở cửa. Những người này chính xác đã bị ô nhiễm hoàn toàn, nhưng trên bản chất vẫn là người, vẫn biết xu lợi tránh hại.

Nhìn cái xẻng của Tô Dung đánh đến, lập tức mấy nhân viên kia nhanh chóng đi sang bên cạnh. Tô Dung cũng không ham chiến, nhanh chóng đẩy cửa ra, mang đồ bước nhanh ra ngoài.

Chú ý đến sau lưng không có ai đuổi theo, cô mới dừng bước lại, có chút nghi ngờ gãi đầu. Chẳng lẽ bây giờ những người này không thể rời khỏi chỗ làm việc sao?

Nếu là như vậy...

Đôi mắt của cô lập tức sáng lên.

---- vậy bây giờ chính là lúc thăm dò tốt nhất của cô.

Ý thức được chuyện này, cô lập tức nhớ lại bản đồ, sau đó chạy thẳng đến phòng làm việc của quản lý. Đây là nơi mà cô đoán có danh sách nhà cung cấp hàng.

Phòng làm việc của quản lý bị khóa, không thể trực tiếp mở ra được. Mặc dù Tô Dung có xẻng, nhưng cũng không dám đập cửa. Dù sao lỡ như tiếng động phát ra quá lớn, lại hấp dẫn những nhân viên đồng phục màu đỏ thì phiền phức.

Tô Dung rút kim băng gắn ở trong thẻ nhân viên, dùng kim băng đỏ chọc ngoáy vào lỗ chìa khóa mấy cái.

Một tiếng "rắc rắc" vang lên, cửa mở ra.

Cô hài lòng nhướng mày, đẩy cửa đi vào.

Thám tử mà, phải biết một chút gì đó thì mới được. Tội phạm biết, cô cũng phải biết, nếu không sao có thể suy luận phá án chứ?

Phòng làm việc của quản lý ở chỗ này gần như giống với phòng quản lý trong công ty, chỗ khác duy nhất chính là bên trong trống rỗng không có gì cả. Cũng đúng, người ta cũng không ở xưởng chế biến, dĩ nhiên phòng làm việc này cũng không có tác dụng gì.

Chỉ là đây cũng là kết quả xấu nhất đối với Tô Dung, phòng làm việc của quản lý không có người, vậy cô muốn tìm danh sách bên cung cấp hàng, nhất định phải đi đến xưởng khử độc.

Đừng thấy mới vừa rồi trong phân xưởng kia tất cả đều là nhân viên đồng phục đỏ ngụy trang thành nhân viên đồng phục đen, Tô Dung dám khẳng định, nhân viên đồng phục đỏ ở phân xưởng khử độc nguy hiểm ở các phân xưởng khác.

Bình Luận (0)
Comment