Không thấy quy tắc đã nói rồi sao [phân xưởng khử độc vô cùng nguy hiểm]. Chỉ sợ chỗ đó dù cô có sử dụng xẻng cũng không thể thuận lợi thông qua được.
Yên lặng một giây, Tô Dung đang định mở cửa, nhưng lúc tay cầm lấy tay nắm cửa, đột nhiên cảnh giác thu tay lại.
Không đúng.
Vị trí của phòng làm việc là đối diện với cửa lớn ra vào ở bên ngoài, lúc cô tiến vào xưởng chế biến không có đóng cửa lớn vì để tiện ra vào. Theo lý thuyết bây giờ cô đứng ở cửa của phòng làm việc, chắc phải cảm nhận được có gió truyền từ khe hở dưới cửa mới đúng.
Nhưng không có.
Khe hở dưới cửa không có một chút gió nào.
Chỉ có một loại khả năng dẫn đến chuyện này --- ngoài cửa có người, hơn nữa còn không ít.
Tô Dung hít một ngụm khí lạnh, không nhịn được lui về phía sau một bước. Cô không có ý định cúi đầu từ khe hở ở dưới cửa nhìn ra tình huống bên ngoài. Một là bởi vì Tô Dung tin tưởng phán đoán của mình, hai là bởi vì cô xem qua rất nhiều phim kinh dị, lúc này nếu nằm xuống nhìn qua khe cửa, không chừng sẽ nhìn thấy một đôi mắt kinh khủng.
Vận may tốt thì chỉ bị dọa sợ một chút, vận may không tốt có thể bị ô nhiễm trực tiếp.
Không thử thì không chết, cô vẫn nên đừng thử.
Nhớ lại quy tắc một chút, Tô Dung ý thức được có một khả năng liên quan đến quy tắc thứ 7: [Nếu như phát hiện có có một lượng lớn nhân viên đồng phục đỏ không quen biết tiến vào phân xưởng của bạn, xin nhanh chóng rời khỏi phân xưởng, tiến vào nhà vệ sinh hoặc là phòng làm việc của quản lý né tránh 10 phút.]
Sở dĩ phán đoán như vậy, hoàn toàn bởi vì có hai chữ mấu chốt "nhóm lớn nhân viên đồng phục đỏ" và "phòng làm việc quản lý" rất giống với tình huống của bây giờ.
Như vậy dựa theo quy tắc, cô nên ở phòng làm việc này tránh 10 phút mới có thể rời đi.
Tô Dung ngồi trên ghế, nhắm mắt tính toán. Nếu như cô đoán không sai, bây giờ đúng là miêu tả tình huống bên trong quy tắc thứ 7. Như vậy nhiều nhân viên đồng phục màu đỏ ở trong xưởng chỉnh lý bây giờ chắc đều là chạy đến chỗ này không được bao lâu.
Mà trong đó nhân viên đồng phục màu đen bình thường, bởi vì phòng làm việc của quản lý không mở, đều trốn vào nhà vệ sinh.
Nói cách khác, vốn dĩ xưởng chỉnh lý không có nguyên liệu bộ phận của người, nhân viên đồng phục đỏ đi vào kích động điều kiện cho nên nguyên liệu bộ phận người được truyền đến. Đại khái khoảng 10 phút sau, chắc bọn họ nên trở về nơi vốn có của mình.
Vậy địa phương vốn có là ở chỗ này.
Phân xưởng khử độc.
Như vậy có phải đã nói rõ, lúc bọn họ đi đến phân xưởng chỉnh lý, thì xưởng khử độc không có người nào?
Nghĩ đến đây đôi mắt của Tô Dung sáng lên, nếu quả thật như vậy, cơ hội tốt nhất để cô đi đến xưởng khử động chính là 10 phút khi nhân viên đồng phục màu đỏ đi đến phân xưởng chỉnh lý.
Nhưng cho đến lúc này, tất cả đều đại biểu phân xưởng khử độc vô cùng nguy hiểm, cho dù không có nhân viên đồng phục màu đỏ, Tô Dung cũng không cho là nơi đó không có nguy hiểm gì.
Đáng tiếc cô biết rõ núi có hổ, nhưng vẫn phải lên núi. Tô Dung cảm thấy thật nhức đầu, đoán chừng thời gian đã hết, cô đứng ở cửa cảm nhận một chút, sau khi chắc chắn bên ngoài không có người, mới mở cửa đi ra ngoài.
Như cô nghĩ, quả nhiên bên ngoài không có một người nào. Mà nhân viên đồng phục màu đen cũng đi ra từ nhà vệ sinh trở về, lúc nhìn thấy Tô Dung, kinh ngạc liếc nhìn nhau một cái, sau đó làm bộ như không nhìn thấy cô, bước nhanh trở về.
Lúc này mới là biểu hiện bình thường khi nhân viên đồng phục màu đen thấy cô! Tô Dung gần như cảm động muốn khóc, cũng bước nhanh ra ngoài.
Trở lại phòng làm việc của tổ hạng mục đặc biệt, cô giao đồ cho đám người tổ trưởng Cao. Bọn họ cũng không hỏi tại sao cô lâu như vậy mới trở về, đều hứng thú bắt đầu tiến hành nghiên cứu của mình. Nhất là tổ trưởng Cao lần đầu tiên dùng những nguyên liệu nấu ăn này thí nghiệm, thật sự vô cùng có hứng thú.
Nhìn bộ dạng hứng thú cắt tim người ra thành từng miếng nhỏ của cô ta, Tô Dung chỉ cảm thấy sợ hãi. Thừa dịp đối phương cắt mệt, Tô Dung nhỏ giọng hỏi: "Tổ trưởng, ngài mệt không? Muốn tôi giúp đỡ gì không?"
Tổ trưởng Cao tùy ý phất tay một cái: "Không sao, tôi nghĩ ngơi một chút là được."
Sau khi nói mấy câu, Tô Dung đã xác định, cô ta chỉ là thay đổi nhận biến thịt người có thể ăn, những suy nghĩ hay hành động lúc trước đều không thay đổi.
Đây là một tin tốt, sau khi suy nghĩ, Tô Dung bắt đầu định nói chuyện để thăm dò. Chỉ là loại thăm dò này không thể nói trực tiếp ra được, nhất là đang muốn nói đến vấn đề nhạy cảm.
Tô Dung hơi di chuyển con ngươi, tìm được một đề tài nói chuyện: "Tổ trưởng, đoạn thời gian ăn tết lúc trước, ngài trôi qua như thế nào!"
"Ăn tết?" Tổ trưởng Cao lắc đầu một cái: "Tôi ăn tết một mình, chỉ ở trong công ty làm thí nghiệm thôi. Khi đó không có người nào làm phiền tôi, thật sự rất tự do."
Là một người cuồng công việc, cô ta hoàn toàn không có lòng dạ ăn tết gì đó. Đối với cô ta mà nói, nghiên cứu ra đồ hộp mới chính là thú tiêu khiển tốt nhất.
Nghe vậy, Tô Dung làm ra vẻ tiếc hận nói: "Hả? Tôi cũng là ăn tết một mình. Đáng tiếc khi đó không quen biết tổ trưởng, nếu không tôi đã mời ngài đến nhà chơi rồi."
"Tôi không muốn đi chơi gì cả." Tổ trưởng Cao một lòng hứng thú với chuyện nghiên cứu, từ chối cô.
"Tôi muốn đi một ít chùa miếu nổi tiếng để quỳ lạy tà thần." Tô Dung giải thích: "Cảm giác loại nghi thức này có thể mang lại may mắn cho công việc.”
Ở thế giới hiện thức có lẽ nhiều người thờ phật tổ, thượng đế, chỉ là ở trong thế giới quái đàm thì chính là tà thần. Dĩ nhiên sẽ không trực tiếp quỳ lạy "nó", dù sao đối với tất cả mọi người mà nói, nó là tổn tại không thể nhìn thẳng không thể nói ra.