Hình như thứ bọn họ quỳ lạy là tà thần lấy tín ngưỡng làm thức ăn.
Nghe được lời này của Tô Dung, mới vừa trải qua một trận "nghi thức" trái lại tổ trưởng Cao có chút hứng thú với chuyện này: "Hả? Chùa miếu cô đi lạy có tác dụng giống với bức tượng mới vừa rồi tôi lạy sao?"
Nghe được lời này của cô ấy, Tô Dung lập tức xác định được chuyện đối phương làm, quả nhiên là quỳ lạy một bức tượng tà thần. Nơi cô ta đi là phòng bên trong chỗ này, có lẽ chỗ đó cất giấu một bức tượng.
Cô cười lắc đầu: "Khẳng định không có, tôi lạy chỉ là tà thần bình thường thôi, lại không có cống phẩm gì đó, khả năng có thể hoàn thành nhiệm vụ rất nhỏ. Chỉ là tôi nghĩ tôi có thể đi vào công ty chúng ta, có lẽ chính là được tà thần ban phúc đi?”
Tất nhiên tổ trưởng Cao gật đầu một cái: "Đúng, chỉ là coi như không có hiệu quả đó cũng là tự nhiên. Không sao, chờ sau khi cô chính thức trở thành thành viên của 'Tổ hạng mục quan trọng', cũng có thể làm nghi thức giống tôi, đến lúc đó cũng có thể thực hiện được nguyện vọng."
Tô Dung cười mà không nói.
Nguyện vọng mà cô muốn thực hiện chính là để cho "nó" cút khỏi địa cầu, mà không có thần linh nào có thể giúp cô hoàn thành nguyện vọng này.
Nếu như có, cô nhất định sẽ quỳ lạy làm lễ.
Cô bày ra bộ dạng tò mò: "Nếu như nghi thức đó hữu dụng như vậy, tại sao tổ trưởng không xin quản lý, để cho mỗi ngày đều có thể làm một lần?"
"Không cần, loại nghi thức này làm một lần là đủ rồi." Tổ trưởng Cao trả lời.
"Vậy ngài không muốn mỗi ngày đi liếc nhìn một chút sao? Tôi nghe nói sau khi có hiệu lực của tà thần, người hưởng sẽ sinh ra một ít cảm giác lệ thuộc."
"Đúng là có một chút." Tổ trưởng Cao suy nghĩ một chút gật đầu: "Chỉ là chìa khóa của phòng kia ở chỗ quản lý Trịnh, tôi cũng không muốn mỗi lần đều làm phiền người ta mở cửa cho mình."
Cái đề tài này nói nhiều thì sẽ dễ dàng bại lộ mục đích của mình, Tô Dung nhịn xuống suy nghĩ trong lòng, cười đổi chủ đề.
Rất nhanh tổ trưởng Cao lại bắt đầu làm việc, Tô Dung nghiêng đầu lại tìm người đàn ông đã cho mình [quy tắc cho nhân viên xưởng chế biến]
Đối phương là bởi vì cô giúp mang nguyên liệu nấu ăn, vẻ mặt cũng được xem là hiền hòa: "Có chuyện gì không?"
"Tôi muốn hỏi thử quản lý của xưởng chế biến ở chỗ nào." Tô Dung đi thẳng vào vấn đề, cũng đã tìm được lý do thật tốt cho mình, cô không chút lưu tình nói xấu xưởng chế biến: "Cảm thấy xưởng chế biến không quá sạch sẽ, tôi muốn hỏi thử quản lý xưởng chế biến có thể thuê nhân viên làm vệ sinh không?"
Xưởng chế biến không sạch sẽ, đại biểu nguyên liệu cũng không sạch sẽ. Nguyên liệu không sạch sẽ đại biểu mùi vị sẽ xảy ra vấn đề, như vậy đại biểu khách hàng sẽ không hài lòng.
Người đàn ông lập tức thay đổi sắc mặt: "Cô nói là thật sao?"
Tô Dung lập tức gật đầu, ghét bỏ không có chút chột dạ nào: "Tôi thấy có mấy nhân viên đi ra từ nhà vệ sinh cũng không rửa tay.”
Lời này cũng không phải cô nói dối, đám nhân viên kia đi vào nhà vệ sinh tránh quỷ quái, lúc đi ra tất nhiên không rửa tay.
Chỉ là người đàn ông không biết, chỉ biết một đám nhân viên từ nhà vệ sinh đi ra không rửa tay đã đụng vào nguyên liệu nấu ăn, thật sự là buồn nôn!
Sắc mặt của hắn ta tái xanh, nói phòng phòng việc của quản lý xưởng chế biến ở trong công ty cho Tô Dung, cũng nghiêm túc dặn dò: "Cô nhất định phải phản ánh tình huống này cho quản lý thật tốt, đây chính là quan hệ đến chất lượng đồ hộp của công ty chúng ta!"
Tô Dung gật đầu, mắt thấy đã đến buổi trưa, cô phải đi ăn cơm trước, sau đó mới có thể đi tìm đối phương. Chỉ là buổi chiều ở công ty vô cùng nguy hiểm, hơi không chú ý một chút có thể rơi vào cạm bẫy của quỷ quái. Đây đã là ngày thứ ba rồi, coi như cô dựa vào danh nghĩa của ‘Tổ hạng mục quan trọng' sợ là cũng không thể tránh được hoàn toàn.
Nhưng nếu lại chờ ngày mai đi tìm đối phương, vậy ngày mốt mới có thể đi phân xưởng khử độc, đến lúc đó độ khó sẽ được tăng lên. Cô phải nắm chặt thời gian, mới có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ. Thời gian càng kéo dài càng bất lợi đối với cô, cho nên Tô Dung nhất định phải vào hôm nay từ chỗ quản lý xưởng chế biến lấy được thứ mình muốn.
Nhưng cô cũng không thể không ăn cơm, buổi trưa trực tiếp đi tìm đối phương. Bởi vì quản lý khẳng định cũng phải đi ăn cơm, buổi trưa cô không nhất định có thể gặp đối phương ở phòng làm việc.
Đột nhiên Tô Dung nghĩ ra được cái gì đó, lập tức nhìn về phía người đàn ông kia, nói: "Đúng rồi, có thể hỏi bộ dạng của quản lý xưởng chế biến lớn lên như thế nào được không.”
Cô không thể ở phòng làm việc gặp đối phương, nhưng có thể gặp ở phòng ăn.
Người đàn ông miêu tả đơn giản: "Bộ dạng của quản lý đó có một đặc biệt, là một người đàn ông, khóe miệng có một nốt ruồi bà mai, tương đối mập."
Một người bên kia nghe được đối thoại của bọn họ, cũng kêu lên: "Lúc nào trên người hắn ta cũng mang theo một cái ly trà sứ màu trắng."
Nghe được lời của người này, tổ trưởng Cao gật đầu đồng ý: "Rất thần kỳ, có lần tôi nghi ngờ ly trà đó mới chính là bản thể của hắn ta."
Tô Dung cười nói cảm ơn với mọi người, sau đó mới đi đến phòng ăn.
Vừa đi vào phòng ăn cô đã nhìn xung quanh một vòng, chỉ là không nhìn thấy người giống với miêu tả của ba người tổ trưởng Cao.
Chú ý đến chuyện hình như Tô Dung đang tìm cái gì đó, Phùng Ngọc Linh nghi ngờ hỏi: "Cô đang nhìn gì vậy? Cần giúp gì không?"
"Không cần, tôi đang tìm người." Tô Dung lắc đầu một cái: "Tôi có chút việc muốn hỏi quản lý của xưởng chế biến."
Phùng Ngọc Linh ở phòng hành chính hơi biết về những chuyện này: "Quản lý xưởng chế biến sao, lúc này hình như ngài ấy có hội nghị, phải qua khoảng 30 phút có thể có đến đây ăn cơm."