Nghe vậy, Tô Dung thở phào nhẹ nhõm. Sau khi cô cảm ơn Phùng Ngọc Linh thì nhanh chóng ăn cơm. Trong vòng 30 phút vừa ăn cơm vừa nghĩ lời muốn nói một lát nữa.
Lúc cô ăn hết miếng cơm cuối cùng, rốt cuộc Tô Dung cũng thấy được người cô muốn gặp. Một người đàn ông trung niên dáng người hơi mập, khóe miệng có một nốt ruồi nổi bậc, cầm một cái ly trà xứ màu trắng không nhanh không chậm đi vào, sau khi lấy cơm xong thì tùy ý ngồi xuống một góc.
Liếc nhìn thời gian, bây giờ mới 12 giờ 20 phút.
Sao lại đến sớm như vậy? Nghĩ như thế Tô Dung nói một tiếng với Phùng Ngọc Linh, sau đó đi đến.
Quản lý xưởng chế biến thấy Tô Dung đến chỗ này thì sửng sốt một chút, rất nhanh kịp phản ứng là đối phương tìm mình, lập tức hỏi: "có chuyện gì không?"
Tô Dung gật đầu: "Quản lý, tôi là người của 'Tổ hạng mục quan trọng', có một số việc muốn hỏi ngài.”
Mặc dù cô chỉ là người làm việc vặt, nhưng cũng có thể miễn cưỡng nói mình là người của 'Tổ hạng mục quan trọng'.
Mọi người điều biết, trong công ty bộ phận quan trọng nhất chính là 'Tổ hạng mục quan trọng', dù ông ta là quản lý, những nếu bàn đến đúng là có địa vị kém hơn những người này.
Lúc này ông ta nghe được Tô Dung nói mình là người của 'Tổ hạng mục quan trọng', lập tức sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Là xưởng chế biến xảy ra vấn đề sao?"
"Gần giống như vậy." Tô Dung cố ý nói mơ hồ không rõ: "Có mấy chuyện muốn hỏi. Chuyện đầu tiên chính là tại sao trong xưởng chế biến của chúng ta không thuê công nhân làm vệ sinh?"
Nghe được vấn đề này, hiển nhiên quản lý thở phào nhẹ nhõm, trả lời: "Mỗi ngày chúng tôi đều sẽ tổ chức nhân viên tự quét dọn xưởng chế biến, đây cũng là vì tiết kiệm tiền cho công ty."
"Tôi còn thấy có nhân viên đi ra từ nhà vệ sinh không rửa tay." Tô Dung lại nói.
Cái này cũng là một chuyện nhỏ, quản lý thuận miệng trả lời: “Sau khi tôi trở về sẽ bảo bọn họ mỗi lần đi ra nhà vệ sinh đều rửa tay, tuyệt đối không ảnh hưởng đến chất lượng vệ sinh nguyên liệu nấu ăn."
Tô Dung gật đầu, thừa dịp lúc ông ta thả lỏng, hỏi vấn đề thứ ba: "Phân xưởng dọn dẹp khử độc có đáng tin không vậy? Thật giống như trừ người của xưởng các ông, những người khác cũng chưa từng đi vào.”
Vốn dĩ quản lý đang thả lỏng bị hỏi như vậy thì hơi giật mình, trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể lắp bắp nói: "Nơi đó...Nơi đó rất đáng tin."
"Tôi muốn đi vào nhìn một chút, không kiểm tra tôi không yên tâm, ngài cũng biết chúng tôi có yêu cầu nghiêm khắc đối với nguyên liệu nấu ăn." Tô Dung nghiêm mặt nói.
Người của 'Tổ hạng mục quan trọng' đều là người như vậy, nếu không cũng sẽ không đi vào bộ phận quan trọng nhất của công ty. Chỉ là yêu cầu này của Tô Dung hiển nhiên có chút làm khó người khác, quản lý khổ sở nói: "Không phải là tôi không phải để cho cô đi vào, chỉ là nơi đó thật sự có chút nguy hiểm. Nơi đó tràn đầy dịch khử dộc, người bình thường đi vào, làn da sẽ bị tổn thương.”
Tất nhiên chân tướng không chỉ đơn giản như vậy, chỉ là ông ta không muốn nói mà thôi. Thật ra công ty bọn họ là ‘Chìa khóa cứu đời’ mở, nhưng đây cũng là bí mật, cho dù người trong công ty, cũng chỉ có một ít người trong cao tầng biết mà thôi.
Dù sao so sánh với hai thế lực lớn còn lại, ‘chìa khóa cứu đời’ tương tự với nhân vật phản diện ở trong mắt người khác. Mặc dù chính bọn họ không cho là như vậy, trái lại cho rằng mình là chúa cứu thế, nhưng một khi công ty bị lộ tin tức ra ngoài, sẽ lập tức tổn thất một lượng lớn khách hàng.
Tổ chức nào đều cần kiểm tiền, nếu như không có tiền, công ty bọn họ sao có thể mua thịt thịt người đến cung phụng tà thần, phát triển tổ chức chứ?
Tô Dung hiểu rõ ông ta là đang kiểm cớ, vì vậy lập tức nắm lấy chỗ sơ hở không buông: "Cái gì? Đi vào sẽ làm cho da bị tổn thương? Nhưng không phải ông nói cho tới bây giờ mình không có đi vào sao?"
Quản lý: "..."
Nhất thời ông ta không biết nói gì, bộ dạng như vậy càng làm cho Tô Dung nắm được cái đuôi, cô chất vấn nói: "Ông cũng chưa từng đi vào, sao có thể cam kết các biệt pháp khử độc bên trong là có tác dụng?"
"Không, tôi đi vào rồi." Không biết làm thế nào, quản lý chỉ có thể nói: "Tôi mặc quần áo bảo hộ đi vào hai lần."
"Tôi không tin." Tô Dung nghiêm túc cứng rắn nói: "Trừ phi ngài dẫn tôi mặc đồ bảo hộ đi vào bên trong xem một lần."
Cô đang cược, cược đối phương không đồng ý đi vào cùng đi vào phân xưởng khử độc với mình
Đúng như dự đoán chủ, quản lập tức từ chối: "Không được, tôi không thể đồng ý chuyện này, phân xưởng khử độc rất nguy hiểm, dù mặc quần áo bảo hộ cũng không an toàn 100%."
Ông ta lo lắng mình vừa đi vào thì không ra được.
Tô Dung biết thời biết thế, làm ra bộ dạng miễn cưỡng: "Ngài không muốn đi, vậy thì để một mình tôi đi vậy! Ngài đưa quần áo bảo hộ cho tôi, tôi không làm khó ngài."
Nếu như từ lúc mới bắt đầu cô nói như vậy, nhất định quản lý sẽ từ chối. Nhưng bây giờ quản lý sợ cô sẽ dây dưa mãi không chịu buông chuyện này, sau khi xoắn xuýt một chút thì gật đầu, lại nhấn mạnh nói: "Là chính cô tự muốn vào, xảy ra chuyện gì cũng không được trách tôi!"
"Sẽ không dính líu gì đến ngài đâu.” Đã đạt thành mục đích, Tô Dung cười nói.
Lại nhìn thời gian, bây giờ mới 12 giờ 40 phút, cách thời gian trở về còn kém 20 phút nữa.
Quản lý hỏi cô: "Cô có muốn bây giờ đi theo tôi lấy quần áo bảo hộ không?"
Tô Dung đang vui vẻ trong lòng vừa định đồng ý, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Lúc nãy ngài họp trong bao lâu thế?"
"Đại khái là 30 phút đi, sao thế?" Quản lý không quá để ý đến mặt này, thuận miệng trả lời.
Lúc này trái tim của Tô Dung hơi đập nhanh.
Lúc quản lý đến cô cố ý liếc nhìn thời gian, lúc đó là 12 giờ 20 phút, nếu như đúng là quản lý mở cuộc họp 30 phút, vậy ít nhất lúc ấy cũng là 12 giờ 30 phút mới đúng, làm sao mới có 12 giờ 20 phút.
Liên tưởng đến thời gian dị thường mà ngày hôm qua cảm ứng được, trong nháy mắt Tô Dung đã kịp phản ứng --- "nó" thay đổi thời gian!
Không chỉ thay đổi của cô, thời gian của tất cả mọi người ở công ty này đều bị thay đổi. Điều này cũng dễ hiểu vì sao ngày hôm qua Phùng Ngọc Linh lại không nhận ra sự khác thường của thời gian.
Nếu như hôm nay cô không phát hiện, đi theo quản lý lấy quần áo bảo hộ, đi đi về về nhất định sẽ vượt qua 10 phút. Mà độ khó bây giờ của quái đàm, thời gian vượt qua ở bên ngoài, chắc sẽ phải chết.
Tô Dung lập tức từ chối: "Hôm nay thì không cần, buổi chiều tôi còn có việc. 8 giờ sáng ngày mai tôi tới phòng làm việc của ngài tìm ngài, hy vọng ngài không đến trễ, nếu không sẽ chậm trễ thời gian, tôi cũng chỉ có thể để cho ngài đi vào phân xưởng khử độc chụp hình cho tôi xem."
Hiển nhiên uy hiếp này có tác dụng, quản lý lập tức gật đầu: "Tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”
Lúc này Tô Dung mới yên tâm, tạm biệt ông ta, sau đó nhanh chóng trở về phòng làm việc của 'Tổ hạng mục quan trọng'. Dọc theo đường đi ai gọi cô cô đều không để ý, làm bộ không nghe thấy.
Trở lại phòng làm việc, liếc nhìn thời gian. Thời gian chỗ này không bị thay đổi, bây giờ vừa khéo 12 giờ 55 phút. Nếu trễ năm phút sợ rằng cô khó giữ được tính mạng.
Thật vất vả trở về nói an toàn, Tô Dung thở dài nhẹ nhõm, ngồi tê liệt trên ghế.
Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa kết thúc, tổ trưởng Cao vỗ cô một cái: "Hoa Hoa, lại đi giúp tôi cầm một ít nguyên liệu được không? Lần này muốn là thịt người, nghiên cứu một ít nguyên liệu cơ bản."
Yêu cầu của cô ta làm cho thân thể của cô cứng đề cả người, cô thật vất vả mới trở về, tuyệt đối không muốn đi ra ngoài nữa! Bây giờ đi ra ngoài, thật sự rất khó nói có thể sống trở về hay không. Phải biết đây chính là ngày thứ tư rồi, cô ở 'Tổ hạng mục quan trọng' sẽ còn an toàn một chút, một khi cô rời khỏi gian phòng này, đó không phải là trực tiếp đối mặt với quỷ quái sao?
Nhưng cô không thể từ chối yêu cầu của tổ trưởng Cao, dù sao cũng là đối phương giúp cô đi vào chỗ này, nếu cô từ chối, có khí nào đối phương sẽ đuổi cô ra ngoài không?
Nên biết hiệu suất làm việc của tổ trưởng Cao rất cao, hôm nay không hài lòng với mình, nói không chừng ngày mai cũng không cần mình ở 'Tổ hạng mục quan trọng'. Đến lúc đó coi như có quần áo bảo hộ, muốn lại thăm dò xưởng chế biến kia cũng sẽ trở nên càng khó khăn hơn.