Tô Dung suy nghĩ trong chốc lát, nhìn tim người còn dư lại thật nhiều kia, nói: "Ngài thật sự đã nghiên cứu đầy đủ về tim người chưa? Tôi cảm thấy so sánh với chuyện học hỗn tạp, không bằng học ít mà tinh. Thời gian của ngài còn nhiều như vậy, cuối cùng đang nóng nảy cái gì?"
Đúng vậy, nóng nảy, Tô Dung có thể nhìn ra được cảm xúc này từ trên người tổ trưởng Cao.
Thời gian tiếp xúc của cô và đối phương không quá dài, nhưng cũng đủ cho Tô Dung nhìn ra được một chút tính cách.
tổ trưởng Cao là một người cuồng nghiên cứu đồ hộp, vì chế tạo ra được đồ hộp tốt nhất, cô ta có thể làm rất nhiều chuyện. Nhưng trong đó tuyệt đối không bao gồm vì lợi ích trước mắt mà một ngày nghiên cứu nhiều nguyên liệu sống như vậy.
Người hơi có chút lí trí đều biết làm như vậy không tốt.
Nghe được câu hỏi của Tô Dung, vẻ mặt của tổ trưởng Cao có chút hốt hoảng: "Tôi không phải.... Được rồi, tôi đúng là có chút nóng nảy."
Cô ta thở dài, tựa lưng vào ghế, sau khi quan sát thấy những người khác đều đang chăm chỉ làm việc, mới nói với Tô Dung: "Cô cũng biết đó, hạng mục trước đã làm xong, chúng ta phải cố gắng tạo ra một hạng mục tiếp theo. Mà muốn bắt đầu một hạng mục, tất nhiên phải có một đề án tốt. Ai sẽ đề xuất đề án tốt này, ai sẽ là lãnh đạo trong hạng mục tiếp theo."
"Ngài muốn trở thành người lãnh đạo sao?" Mặc dù là câu hỏi, nhưng Tô Dung lại dùng giọng điệu trần thuật để nói.
Không có gì để phản bác cả, tổ trưởng Cao gật đầu: "Nhiều nguyên liệu mới mẻ như vậy, tôi muốn nhanh chóng có hạng mục thuộc về mình."
Chuyện này cũng rất dễ hiểu, phải biết ở thế giới trước, bởi vì tội phạm ngang ngược, cho nên có rất nhiều văn phòng thám tử. Nhưng lúc Tô Dung mới tốt nghiệp, vẫn quyết định tự mở một văn phòng thám tử cho mình.
Giống với tổ trưởng Cao, không có người nào tự tin về mình, có dã tâm lại chọn khuất phục dưới một người.
Nhưng "tổ hạng mục quan trọng" khác với văn phòng thám tử, vụ án nhận được ở văn phòng thám tử, nếu như cô không phải là chủ của văn phòng thám tử đó, như vậy, mặc kệ ở trong vụ án đó cô có cống hiến bao nhiêu, sau cùng công lao cũng chỉ được tính lên đầu người chủ. Mà sau khi cô bộc lộ tài năng ra, còn phải xem thử người chủ có lòng tốt không cản đường cô hay không.
Cho nên đây cũng là nguyên nhân quan trọng cô lựa chọn tự mình mở văn phòng thám tử.
Nhưng ở chỗ này có chỗ khác biệt.
"Chỉ cần ngài có đầy đủ sự sáng tạo, lúc nào ngài cũng có thể thành lập tổ hạng mục của mình." Tô Dung cố gắng khuyên nhủ: "Nhưng nếu như ngài luôn đề nghị những thứ vô dụng, thì sẽ bị đánh rớt, sớm muộn gì những lần thất bại này sẽ ảnh hưởng đến sự tự tin trong lòng ngài."
Tổ trưởng Cao nghe vậy, hơi giãn chân mày đang nhíu ra: "Ý của cô là để cho tôi đi từ từ, không nên vội vàng nhất thời sao?"
"Ý của tôi là trước tiên xem thử ý sáng tạo của những người cùng vị trí, sau đó nhìn lại mình có tư cách thành lập hạng mục hay không. Mà trước đó, vẫn nên nghiên cứu thâu đáo nguyên liệu đúng không? Như vậy lúc người khác phân phối công việc cho ngài cũng có thể là một công việc quan trọng, không phải sao?”
Tổ trưởng Cao bị thuyết phục tiếp tục trở lại nghiên cứu trái tim, cuối cùng Tô Dung cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần tổ trưởng Cao không để cho cô đi lấy nguyên liệu, những người khác cũng sẽ không biết xấu hổ mà nhờ vả. Dù sao cô là người tổ trưởng Cao mang đến, người ta còn chưa ra lệnh, sao bọn họ dám vượt qua chức phận chứ?
Một ngày yên bình trôi qua, nằm trên giường của phòng ký túc xá, Tô Dung bắt đầu suy nghĩ cho kế hoạch ngày mai. Nếu như không đoán sai, danh sách nhà cung cấp hàng sẽ ở phân xưởng khử độc.
Nói cách khác, vận may tốt, ngày mai cô có thể hoàn thành nhiệm vụ. Tô Dung không cho phép mình gây ra bất kỳ sai lầm gì, nếu lại ở một ngày, dù cho ở "tổ hạng mục quan trọng", chỉ sợ cũng không có cách nào bảo đảm sự an toàn của cô.
Hôm nay lúc đi xưởng chế biến, thời gian mà đám nhân viên đồng phục áo đen trở lại phân xưởng chắc là 11 giờ 30 phút. Nói cách khác thời gian mà nhân viên đồng phục đỏ xông vào chính là khoảng 11 giờ 20 phút.
Sau khi bộ phận bình thường đi ngang qua phân xưởng khử độc sẽ biến thành bộ phận của người, những nhân viên đồng phục đỏ sẽ chạy đến phân xưởng cách vách xử lý bộ phận người.
Nếu đoán không sai, thời gian hành động của đối phương chắc sẽ tương đối cố định. Dù sao loại hành động này gần như có liên quan hiệu suất làm việc của nhân viên đồng phục đỏ, mà những người này bị quỷ quái ô nhiễm, hiển nhiên sẽ tương đối nhất trí với nhau. Có thể thấy được một điểm này từ phản ứng giống như đúc của bọn họ ngày hôm qua.
Nếu hiệu suất mỗi ngày đều giống nhau, vậy thời gian cũng sẽ không kém quá nhiều.
Hơn nữa từ thái độ của nhân viên đồng phục đen có thể thấy được, chuyện này vô cùng thường gặp. Nếu xông vào ở thời gian không cố định cũng sẽ không để cho người ta biến thành thói quen, chỉ có thời gian tương đối cố định mới làm cho nhân viên đồng phục đen biểu hiện bình thản như vậy.
Mà trừ chắc chắn thời gian phải hành động cho ngày mai, cô còn phải suy nghĩ một ít chuyện khác.
Buổi sáng ngày hôm sau, trước tiên Tô Dung đến công ty tìm Phùng Ngọc Linh, dặn dò cô ấy sau khi đi vào công ty, lập tức ở đặt một chậu nước dưới chậu hoa bên cạnh phòng làm việc của quản lý Trịnh, cô muốn bớt chút thời gian giúp đỡ tưới nước cho hoa.
Mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng Phùng Ngọc Linh cũng không suy nghĩ nhiều, đồng ý với lời này của cô.
Tô Dung yên tâm, nhanh chóng đi đến phòng làm việc của quản lý xưởng chế biến. Quả nhiên đối phương đang ở bên trong chờ cô, trên bàn có đặt một bộ đồ bảo hộ.