Thấy cô đến, quản lý nghiêm túc nói: "Tôi nhấn mạnh một lần nữa, phân xưởng khử động vô cùng nguy hiểm. Nếu như cô xảy ra chuyện bên trong, tôi sẽ không chịu trách nhiệm."
"Tôi biết rồi, ngài yên tâm đi!" Tô Dung cam kết, sau đó cầm quần áo bảo hộ đi. Quần áo bảo hộ bị cô giấu trong nhà vệ sinh, sau đó cô lại trở về phòng làm việc, dời bàn ghế của mình đến gần căn phòng "nghi thức" kia.
Hành động này làm cho mọi người không nhịn được mà nghi ngờ trong lòng, tổ trưởng Cao dẫn đầu hỏi: "Cô ngồi ở chỗ này làm gì?"
"Mùi trong phòng này quá nồng, ngồi ở chỗ này sẽ thoáng khí hơn." Tô Dung trả lời rất tự nhiên.
Đáp án không có vấn đề gì, bởi vì bọn họ đang nghiên cứu bộ phận, thịt người, cho nên trong phòng tràn ngập mùi máu tanh và mùi hôi thối, người bình thường đúng là không chịu nổi, tránh qua một bên cũng rất bình thường.
Nhưng vì cẩn thận, những người khác cũng vẫn nhìn chằm chằm vào cô, rất sợ cô sẽ đột nhiên làm ra hành động không đúng. Ở trong mắt bọn họ, pho tượng trong phòng còn quan trọng hơn mạng của bọn họ, tất nhiên bọn họ không hy vọng có người quấy rối.
Nhưng đúng là Tô Dung không có định làm như vậy, cô vẫn luôn an phận ngồi ở vị trí của mình. Thỉnh thoảng động đậy hai cái làm cho mọi người chú ý, nhưng khi những người kia nhấc mắt lên quan sát cũng chỉ thấy cô đang hoạt động tay chân mà thôi.
Sau mấy lần như vậy, mọi người cũng lười nhìn cô. Bọn họ đều có chuyện cần phải làm, thật sự không có thời gian vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.
Bởi vì lời ngày hôm qua Tô Dung nói, hôm nay tổ trưởng Cao cũng không để cho cô đến xưởng chế biến lấy nguyên liệu mới gì cả, mà là yên tâm nghiên cứu tim người lấy hôm qua. Trải qua một ngày, mặc dù ở trong tủ lạnh, nhưng cũng có chút thối rữa rồi.
Chẳng qua tổ trưởng Cao cũng không ngại, ở trong mắt cô ta nguyên liệu thối rửa là hiện tượng tự nhiên, đồ hộp mà cô ta nghiên cứu cũng không phải là quá cao cấp, đảm bảo tươi ngon hoàn toàn, cho nên cô ta tự nhiên tiếp nhận nguyên liệu phải thối rữa mới đúng.
10 giờ, Tô Dung mượn lý do đi nhà vệ sinh ra ngoài một chuyện. Cô đi đến cửa phòng làm việc của quản lý Trịnh, sau khi nhìn thấy chậu nước kia thì thở phào nhẹ nhõm. Phùng Ngọc Linh vẫn rất đáng tin, hoàn thành chuyện mà cô nhờ giúp đỡ. Thật ra nếu không phải sợ làm cho người khác chú ý, cô cũng sẽ không nhờ người ta làm chuyện quan trọng như thế này.
Sau khi giấu chậu nước đầy ở một nơi bí mật hơn, Tô Dung xoay người rời khỏi chỗ này
Chờ đến 11 giờ, đột nhiên cô đứng lên nói: "Tổ trưởng, tôi thấy tim của ngài sắp dùng hết rồi, tôi lại đi giúp ngài cầm về một ít.”
Thấy cô chủ động làm việc, dĩ nhiên tổ trưởng Cao vui vẻ đồng ý, những người khác cũng thuận thế để cho Tô Dung giúp đỡ cầm một ít nguyên liệu về.
Tô Dung rời khỏi phòng làm việc, chạy nhanh đến nhà vệ sinh, trước tiên ngậm viên thuốc màu trắng vào miệng, sau đó mặc quần áo bảo hộ lên, tiếp đó nghênh ngang đi đến xưởng chế biến. Thời gian này mọi người đều đang làm việc, cho nên bên ngoài không có ai, cô cũng không cần lo lắng bị người nhìn thấy.
Đi tới cửa xưởng chế biến, cô không lập tức đi vào, mà là ở bên ngoài cửa chờ.
Chờ đến khoảng 11 giờ 20 phút, quả nhiên trong xưởng chế biến truyền đến tiếng bước chân lộn xộn. Tô Dung suy đoán đây là nhân viên đồng phục đỏ của phân xưởng khử độc đi đến phân xưởng chỉnh lý, nhân viên đồng phục đen của phân xưởng chỉnh lý lại rối rít chạy đến nhà vệ sinh chạy nạn.
Chờ tiếng bước chân dừng lại hoàn toàn, cô mới rón rén đi vào, dùng bao tay bảo hộ kéo cửa của phân xưởng khử độc.
Về mặt đếm giây này, phần lớn thám tử đều rất thành thạo, bao gồm cả Tô Dung. Cô có thể đếm được 60 giây không có sai số vượt quá 1 giây.
Nhưng 10 phút lại không giống, cô nhiều nhất chỉ có thể khống chế sai số ở khoảng nửa phút. Nói cách khác vì lý do an toàn, lúc cô đếm đến 9 phút thì phải lập tức rời đi.
Nhưng nên biết còn cần phải tính toàn thời gian nhân viên đồng phục đỏ hoàn thành công việc rời khỏi phân xưởng chỉnh lý, dù sao nhìn từ hôm qua, bọn họ cũng không phải là đủ 10 phút mới đi ra ngoài, mà là trước thời gian 10 phút đến đã rời đi, như vậy mới có thể đảm bảo sẽ không chạm mặt với nhân viên đồng phục đen.
Giả thiết bọn họ đi ra vào phút thứ 9, hơn nữa sai số nửa phút, Tô Dung phải vào lúc 480 giấy (8 phút) rời khỏi phân xưởng, mới có thể không đụng mặt nhân viên đồng phục đỏ ở cửa.
Trong nháy mắt kéo cánh cửa ra, Tô Dung đã bắt đầu đếm giây.
480 giây.
Trong nháy mắt khi tiến vào bên trong, Tô Dung cảm giác đầu óc của mình có chút mê man. Đây là cảm giác bị ô nhiễm, hiển nhiên chỉ có một bộ quần áo bảo hộ hoàn toàn không thể ngăn cản ô nhiễm được. Chỉ là cũng không thể nói quần áo bảo vệ vô dụng, nếu như cô không mặc quần áo bảo hộ, sợ rằng chỉ đi vào không đi ra được.
475 giây.
Bên trong phân xưởng này cũng có một cái dây chuyền vận chuyển, chỉ là bên trên trống không. Trong thùng rác bên cạnh có một ít thịt vụn bị vứt, có thể nhìn ra được những thịt này là được hợp lại, một nửa là thịt người một nửa là thịt động vật,
Nói cách khác, ở chỗ này có phương pháp nào đó có thể để cho thịt, bộ phận của động vật biến thành bộ phận của người, nhưng có một chút tỷ lệ thất bại. Sản phẩm thất bại sẽ bị vứt bỏ.
450 giây.
Lúc này đầu óc của cô ngày càng mê màn, Tô Dung ý thức được nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến chuyện đếm giây của cô, cô phải nhanh chóng tìm được thứ mình muốn.
Chỉ là cũng may có viên thuốc, coi như bị ô nhiễm nghiêm trọng, Tô Dung cũng có cơ hội "sống lại".
400 giây.
Tìm kiếm hết cả bên trong phân xưởng, cũng không phát hiện bất kỳ tờ giấy nào. Chuyện này làm cho Tô Dung rất nghi ngờ, nếu như không có danh sách nhà cung cấp hàng, vậy chuyến này của cô chính là uổng phí.