Nhưng nếu danh sách nhà cung cấp hàng không ở chỗ này thì còn ở chỗ nào chứ?
350 giây.
Nguy hiểm đang ngày càng đến gần, nhưng cô cưỡng ép mình bình tĩnh lại, cố gắng suy nghĩ. Đã biết nguyên liệu đi ra từ phân xưởng khử độc, có một nửa là của người một nửa là của động vật. Nhưng tại sao bộ phận của động vật lại bị "khử độc" thành bộ phận người, mà có bộ phận sẽ để còn nguyên đưa đi ra ngoài?
Có phải có liên quan đến danh sách nhà cung cấp hàng?
330 giây,
Nếu như nguyên liệu từ chỗ của "nhà cung ứng hàng" đưa đến mới có thể biến thành nguyên liệu người, hoặc là dụng cụ khử động có thể sàng lọc ra những nguyên liệu kia. Nếu như là cái trước, vậy phía trên những nguyên liệu này sẽ có ký hiệu. Nếu như là giả thuyết sau, vậy nơi khử động chắc phải có danh sách cô mong muốn.
300 giây.
Tô Dung cẩn thận quan sát nguyên liệu cô mới vừa nhặt ra từ trong thùng rác kia, đây là một miếng thịt biến dị thất bại, nhưng nếu có thể biến dị, vậy nó nhất định là do bên nhà cung cấp hàng đưa đến.
Nhưng cô quan sát một vòng, phía trên không có ký hiệu gì cả. Xem ra vấn đề nằm ở trong phương pháp khử động.
250 giây.
Thả miếng thịt xuống, cô lại bắt đầu tìm dụng cụ khống chế khử động. Chắc trong phân xưởng này sẽ có, nếu không không có cách nào khống chế được thời gian chính xác.
Nhưng nhìn xung quanh hoàn toàn không nhìn thấy thứ đồ như vậy, thậm chí Tô Dung cũng không tìm được bộ phận khử độc.
200 giây.
Bộ phận khử độc!
Đột nhiên cô ý thức được được cái gì đó, đi về phía vách tường ở cửa đối diện, đến gần kiểm tra. Đúng như dự đoán, nhìn gần vào vách tường này có thể nhìn ra được giàn khung kiến trúc rất là lỏng lẻo, là một loại nguyên liệu kiến trúc dễ dàng thông khí. Chắc bộ khử động là truyền đến từ mặt sau của bức tường này.
Sở dĩ có thể xác định được bức tường này, là bởi vì bức tường hai bên trái phải của phân xưởng khử độc đều có phân xưởng khác, mà bức tường dựa vào cửa ra vào lớn lại không thể nào có không gian ngăn cách, cho nên chỉ có thể là bức tượng mặt sau này.
150 giây.
Cuối cùng tìm được điểm đột phá, tinh thần Tô Dung chấn động. Lúc nào cần dùng lực lượng đã được thêm vào, không dùng lúc này thì lúc nào! Cô vừa định cầm xẻng trực tiếp đập bức tường này ra, lại đột nhiên dừng động tác trong tay lại.
Không được, cô không thể làm thế được.
Tiếng đập tường sẽ rất lớn, rất có thể sẽ hấp dẫn nhân viên đồng phục màu đỏ ở cách vách bên cạnh đến. Mặc dù đến lúc đó có thể dùng [thuật đổi vị trí dưới nước] chạy trốn, nhưng cô có sắp xếp khác đối với kỹ năng này, bây giờ không cần dùng thì tuyệt đối không cần dùng.
Tô Dung rõ ràng biết được bức tường này nhất định sẽ có một cách khác mở ra, nếu không người ở phía sau nó làm sao đi ra ngoài được?
Nghĩ đến chỗ này, Tô Dung lại lần nữa tỉnh táo, bắt đầu quan sát trên bức tường này có cơ quan gì hay không.
120 giây.
Giải mật mã chính là bản lĩnh thành thạo của Tô Dung, cô dễ như trở bàn tay tìm được vậy mình muốn --- ở chính giữa bức tường có vẽ một bức tranh rất nhạt, phía trên là vẽ phong cảnh của "công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ".
Nhưng bằng vào trí nhớ xuất sắc, Tô Dung rất nhanh phát hiện bức tranh này có chỗ khác với công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ, phía trên đỉnh tòa nhà của công ty chân chính, không có pho tượng nhỏ.
Pho tượng này bị vẽ vô cùng mơ hồ, nếu như không phải là người có thị lực tốt hoàn toàn sẽ không phát hiện ra được.
Nhưng vẫn bị Tô Dung phát hiện ra.
100 giây.
Cô vươn tay sờ bức tượng đó, không có gì bất ngờ sờ được một chút nhô ra ở mặt sau pho tượng. Nếu như cô không cẩn thận tỉ mỉ sờ, vậy hoàn toàn không cảm nhận được chỗ nhô ra này.
Dùng sức đè nó xuống một cái, đột nhiên, phía dưới bức tranh xuất hiện một cái cửa nhỏ.
Tô Dung đẩy cửa ra, thấy được cạnh tưởng bên trong.
Giống với suy đoán của cô, đất là một phòng kiểm soát khử độc. Bố trí bên trong không khác gì với phòng làm việc, có một xấp tài liệu được đặt ở trên bàn.
80 giây.
Nhưng sau khi tiến vào chỗ này, Tô Dung có thể rõ ràng được được độ ô nhiễm ở chỗ này dày đặc hơn không ít. Cả người cô trở nên vô lực, cảm thấy rất là khác, rất uống uống gì đó để giải cơn khát.
Uống cái gì đây?
Nhất định máu người chính là thứ giải khát rất tốt! Ngon miệng thơm ngọt, mang theo mùi tanh nồng đậm, làm cho người ta thỏa mãn!
60 giây.
Tô Dung chợt lắc đầu, để cho mình thanh tỉnh một chút. Mặc kệ những chuyện khác, cô nhanh chóng nuốt viên thuốc mà mình đã ngậm sẵn trong miệng vào.
Trong nháy mắt khi nuốt viên thuốc xuống, vốn dĩ đại não đã bị ô nhiễm tràn đầy sương mù, lúc này Tô Dung lại cảm thấy tai thính mắt sáng, đầu óc tỉnh táo trước nay chưa từng có.
Chỉ là ô nhiễm lúc nào cũng có có xâm chiếm đầu óc của cô, viên thuốc chỉ có thể giải quyết tạm thời, nhưng không giải quyết tận gốc được, nếu như cô cứ tiếp tục ở lại chỗ này, rất nhanh sẽ bị biến chất.
40 giây.
Mượn thời gian thanh tỉnh ngắn ngủi, Tô Dung đi đến bên cạnh bàn, lật nhìn chồng tài liệu phía trên.
Sau đó Tô Dung vui mừng phát hiện.
Đúng vậy! Bên trong này có đồ cô mong muốn! Phía trên tài liệu đều là danh sách nhà cung cấp hàng, cùng với bên bọn họ đưa nguyên liệu đến.
Ngoài ý muốn chính là, ở trên phần danh sách này, Tô Dung thấy được hai cái tên quen thuộc ---- "Thành phố động vật", và "Bệnh viện Thánh Anh".
"Thành phố động vật" chính là chỗ cô bị bán vào, sau đó bị cô quậy cho long trời lở đất.
Mà "bệnh viên Thánh Anh" thì đã là chuyện tương đối xa, ở trong quái đàm taxi, mục tiêu của khách nữ mặc váy đỏ đầu tiên cô chở --- chính là muốn đi đến bệnh viện này.