Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 361

Chương 361 -
Chương 361 -

Hai người bọn họ chỉ trải qua hai lần quái đàm quy tắc, dĩ nhiên không biết tầm quan trọng của dân địa phương. Nhất là quái đàm quy tắc bình thường sẽ không xuất hiện dân địa phương gì đó.

Mà Tô Dung thì rất rõ ràng, có lúc những dân địa phương này có thể lộ ra chút tin tức, thường thường đều vô cùng có tác dụng. Chỉ là điều kiện tiên quyết chính là chắc chắn đối phương không ở phe đối địch.

Hiển nhiên, nhân viên đồng phục xanh da trời không được xem là người ở cùng một trận doanh với những điều tra viên bọn họ, nhưng cũng có thể khẳng định không phải là trận doanh của quỷ quái.

Tô Dung hơi mỉm cười, quay đầu nói với hai đồng đội khác: "Đi thôi, đi đến phòng triển lãm chụp ảnh."

---

Vừa tiến vào phòng triển lãm chụp ảnh, là có thể thấy được một cái quầy gỗ cùng với nhân viên đồng phục xanh. Còn phòng triển lãm chân chính thì là ở phía sau quầy gỗ, được bình phong cao lớn che lại rất kín.

Thấy có người đến, nhân viên mới vừa muốn mở miệng nói gì đó, lập tức lại nhìn thấy cửa được mở ra. Tổ hai người nước ngoài chen lấy đi vào.

Chống lại ánh mắt của ba người bên Tô Dung, người đàn ông nước ngoài cười mỉm, người phụ nữ thì làm ra bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng: "Chúng tôi cũng cảm thấy phòng triển lãm này tương đối tốt."

"Mắt nhìn không tệ." Tô Dung nhún vai, trao đổi ánh mắt cần cảnh giác với hai người trong đội, sau đó lại nhìn về phía nhân viên kia: "Mới vừa rồi cô muốn nói cái gì?"

Nghe vậy, nhân viên nở nụ cười chuyên nghiệp, nói: "Hoan nghênh mấy vị đi vào phòng triển lãm chụp ảnh, phòng triển lãm của chúng tôi có rất nhiều tác phẩm chụp ảnh ưu tú, hy vọng có thể mang đến cảm xúc khác nhau cho các vị."

Cô ta nói xong, từ dưới quầy lấy ra năm bông hoa hồng màu trắng cùng với nằm tờ giấy đưa cho năm người: "Đây là đạo cụ tham quan chỉ giới hạn ở trong phòng triển lãm này, mời mấy vị đeo lên người, sau đó cẩn thận đọc quy tắc. Khi các vị xuyên qua bức bình phong này, vì để cho các vị có được trải nghiệm thăm quan thật tốt, tôi sẽ rời khỏi phòng triển lãm này, cho đến khi người thăm quan rời đi."

Cô rời đi trải nghiệm thăm quan của chúng tôi mới không tốt đó. Tô Dung oán thầm trong lòng, nhanh chóng lấy hoa hồng trắng và quy tắc thuộc về mình.

《 Quy tắc phòng triển lãm chụp ảnh》

Một, trong phòng triển lãm chụp ảnh có ảnh phong cảnh, ảnh vật thật và ảnh người, nhưng tuyệt đối sẽ không có ảnh động.

Hai, cấm đụng chạm vào ảnh, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Ba, nếu như thấy có người đang nói chuyện với ảnh, xin nhanh chóng cách xa người đó, sau đó rời khỏi phòng triển lãm nói rõ tình huống với nhân viên. Chú ý, nhất định là nhân viên mặc đồng phục xanh da trời.

Bốn, vì để cho người thăm quan cảm thấy vui vẻ, ảnh hình người trong phòng triển lãm không tồn tại ảnh hình mặt khóc. Nếu như thấy mời nghĩ hết các cách dùng miếng vải đen trước quầy bọc tấm hình này lại.

Năm, con dấu của phòng triển lãm này chỉ tồn tại ở trên tác phẩm hoàn mỹ nhất, muốn có được con dấu, cần nói với tác phẩm bạn chọn là "Mày là tác phẩm chụp ảnh hoàn mỹ nhất".

Sáu, mỗi người mỗi lần tiến vào phòng triển lãm này nhiều nhất chỉ có thể nói hai lần "Mày là tác phẩm chụp ảnh hoàn mỹ nhất", mỗi một con dấu chỉ có thể đóng dấu một lần.

Quy tắc chỗ này cũng không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có sáu quy tắc. Trong đó quy tắc sai chỉ có quy tắc thứ nhất, đây cũng là chuyện làm cho người ta rất kinh ngạc. Hiển nhiên phòng triển lãm này tương đối đơn giản, điểm khó không có trên quy tắc, mà là ở trên nhiệm vụ.

Xem ra đề nghị của nhân viên đồng phục xanh da trời lúc nãy là chính xác.

Sau khi thấy được phương thức lấy được con dấu, Tô Dung ngẩng đầu lên hỏi: "Xin hỏi cô có biết tác phẩm hoàn mỹ nhất là tác phẩm nào không?"

Cô chắc chắn nhân viên sẽ không trả lời vấn đề này của cô, nhưng chỉ cần có thể có chút manh mối, cũng sẽ không hỏi uống công.

Quả nhiên, nhân viên đồng phục xanh da trời lắc đầu một cái, lễ phép mỉm cười: "Xin lỗi, chỉ có tự các vị phán đoán tác phẩm nào là hoàn mỹ nhất."

Chỉ có mình có thể phán đoán?

Tô Dung như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, tiện tay cắm hoa hồng trắng lên trên đầu, đi theo những người khác vào sau tấm bình phòng.

Phòng triển lãm chụp ảnh là kiểu hành lang, trên tường treo rất nhiều hình. Tô Dung cẩn thận quan sát những bức hình này, rất sợ bỏ qua chi tiết gì đó bên trong, hoặc rơi vào bẫy gì đó.

Trong hành lang, đầu tiên chính là ảnh phong cảnh, không biết phong cảnh trong hình này là phong cảnh ở chỗ nào, nhưng điều bày ra được sự điêu luyện sắc ảo, vô cùng xinh đẹp của tự nhiên bao la

Đột nhiên, Tô Dung thấy được một con sông đang chảy róc rách trong một bức hình phong cảnh, thật giống như sống lại từ trong tranh. Cô sửng sốt một chút, chớp mắt mấy cái, sau đó phát hiện trong bức ảnh đó cũng không có con sông chảy gì cả, rõ ràng chỉ là một bức ảnh con sông mà thôi.

Là cô nhìn sai sao?

Tuyệt đối không thể nào?

Có quy tắc ở đây, Tô Dung biết rõ mới vừa rồi mình không có nhìn nhầm, tấm ảnh này tuyệt đối đang động. Trong quái đàm quy tắc còn có loại suy nghĩ "Mình chỉ là hoa mắt mà thôi" chính là tự tìm đường chết.

Nhưng mà tại sao nó lại động? Là mình kích phát cơ chế quy tắc gì đó sao?

"Này! Hai người nhìn hình này đi, mới vừa rồi cát trong ảnh này bị gió thổi động đậy, tôi thấy lá cây đung đưa." Phát hiện vấn đề Pitt lập tức nói cho những người khác.

Tô Dung nhìn về phía tấm ảnh mà anh ta chỉ, nhưng trong ảnh rất bình thường, nhìn qua chỉ là một tấm ảnh phong cảnh mà thôi.

"Mới vừa rồi tôi cũng nhìn thấy một bức ảnh động đậy." Dĩ nhiên Tô Dung biết Pitt không có nói dối, càng không nhìn nhầm, bởi vì chính cô cũng phát hiện thứ tương tự.

Bình Luận (0)
Comment