Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 362

Chương 362 -
Chương 362 -

Lúc hai người bọn họ nói chuyện, Ngũ Minh Bạch đang nhìn một bức ảnh, nghe vậy quay đầu lại, chỉ tấm ảnh trước mặt mình: "Bức này cũng vậy."

Lúc này, hai người nước ngoài cũng giơ tay lên: "Chúng tôi cũng đều thấy được thứ bên trong bức ảnh đang động đậy."

Hành lang này tất cả đều là ảnh phong cảnh, đây là điểm tương đồng khi mọi người nhìn các tác phẩm khác nhau. Mọi người lại một lần nữa nhìn tác phẩm trên hành lang này, nhưng cũng không có nhìn thấy có bức ảnh nào động.

Đột nhiên Tô Dung nghĩ đến cái gì đó, tháo hoa hồng trên đầu mình xuống. Hoa hồng vẫn là màu trắng, cánh hoa trắng noãn không tì vết làm cho Tô Dung hơi thở phào nhẹ nhõm. Nếu không có đổi màu, chắc là không xảy ra vấn đề gì lớn đâu.

Nghĩ như vậy, cô nhìn về phía Ngũ Minh Bạch: "Tiếp tục tiến về phía trước sao?"

Ngũ Minh Bạch nghiên cứu hồi lâu cũng không nghiên cứu ra được cái gì, nghĩ đến bọn họ không nên đi quay lại xem phòng triển làm này, nhưng không phải không thể trở về xem lại cái hành lang này, sau khi dạo xong toàn bộ quay lại nghiên cứu sẽ có lợi hơn.

Vì vậy anh ấy gật đầu: "Đi thôi, xem trước rồi lại nói sau."

Mấy người quẹo qua chỗ ngoặt đi đến hành lang thứ hai, nơi này là trưng bày vật thật, hấp dẫn Tô Dung chính là ảnh đỉnh đồng xanh nhìn vào đã biết có niên đại đã lâu, từ bức ảnh có thể nhìn thấy được màu xanh gỉ đồng một cách rõ ràng, tăng thêm mấy phần cảm giác lịch sử phong phú.

Đột nhiên ngón út của Tô Dung đau nhói một cái, cô theo bản năng nhìn về phía nơi đau nhói kia. Trên ngón út là một chiếc nhẫn màu bạc nhỏ, là [nhẫn cảnh tỉnh] cô lấy được trong quái đàm trước.

[Nhẫn cảnh tỉnh] sẽ làm ra nhắc nhở trước khi ký chủ bị công kích tinh thần.

Nói cách khác, mới vừa rồi cô thiếu chút nữa bị công kích tinh thần.

Ý thức được chuyện này, Tô Dung lạnh lùng nói: "Không nên nhìn ảnh!"

Nhưng lúc cô nói thì đã muộn rồi, tất cả mọi người bên trong hành lang đều đang dùng một loại say mê định chạm vào ảnh trước mặt mình.

Rõ ràng trong quy tắc đã nói không được chạm vào hình.

Nếu đụng vào sợ rằng sẽ xảy ra vấn đề.

Tô Dung nhanh chóng chạy đến bên cạnh Ngũ Minh Bạch và Pitt đẩy bọn họ ra, rồi lại nhanh chóng xoay người lại đẩy người phụ nữ nước ngoài.

Đến lượt người đàn ông thì đã quá muộn, đối phương đã chạm vào trên tác phẩm.

Trong nháy mắt, hoa hồng màu trắng trước ngực của anh ta trở nên đỏ như máu, sắc mặt trở nên tái xanh, nhắm hai mắt lại, giống như mất hết tri giác, té xuống đất.

Mới vừa rồi những người khác bị Tô Dung đẩy ra còn có chút không hiểu gì, bây giờ thấy người đàn ông nước ngoài đột nhiên té xuống, cũng cực kỳ kinh ngạc.

Ngũ Minh Bạch lập tức đi lên kiểm tra hơi thở của đối phương, đồng thời hỏi Tô Dung: "Xảy ra chuyện gì?? Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?"

Anh ấy vẫn còn nhớ mới vừa rồi mình đang quan sát tấm ảnh vật thật vô cùng tốt, nhớ tới cuộc sống khi còn bé. Lúc đang nhớ lại chuyện cũ đột nhiên bị đẩy một cái, ngay sau đó vang lên tiếng người ngã xuống.

Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng anh ấy rõ ràng Tô Dung chắc thấy được toàn bộ quá trình.

"Mới vừa rồi các người giống như bị đầu độc, muốn vươn tay đụng vào ảnh chụp." Tô Dung giải thích: "Cho nên tôi nhanh chóng đẩy các người ra, chưa kịp đẩy anh ta ra, sau đó cứ như vậy."

Lúc này Ngũ Minh Bạch cũng đoán được tình huống của người đàn ông nước ngoài này: "Không có chết, còn hô hấp, chỉ là không biết tại sao không tỉnh lại."

Nghe được không có chết, mọi người đều hơi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là ai cũng biết với tình huống hiện tại của anh ta, không có cách nào tham quan nữa.

Người đàn ông nước ngoài đi cùng với người phụ nữ nước ngoài, nên mọi người nhìn về phía người phụ nữ kia.

Hiển nhiên người phụ nữ cũng không phải là người ngu, không có ngu ngốc đến mức trách cứ Tô Dung tại sao không cứu anh ta trước, mà là tỉnh táo nói: "Chờ rời khỏi phòng triển lãm này, tôi muốn đưa anh ta đến đại sảnh. Làm phiền các người chờ tôi một chút, tình huống hiện tại tôi không có cách nào đi một mình."

Biết các đồng đội của mình không muốn có thêm người nào nữa vào đội, Pitt nhíu mày lại trực tiếp hỏi: "Nếu chúng tôi không muốn chờ cô thì sao?"

Nhưng mà người phụ nữ nước ngoài không có quan tâm đến anh ta, chỉ là nhìn Tô Dung và Ngũ Minh Bạch, cô ta là người thông minh, biết người nào có thể quyết định: "Tôi nghe nói Hoa Hạ luôn dĩ hòa vi quý, hai người chắc biết nếu như để cho tôi đi một mình, tất nhiên tôi sẽ chết. Chẳng lẽ hai người tàn nhẫn như vậy sao?"

Cô ta muốn lấy quốc gia ra đè người.

"Vậy tôi nghĩ chắc cô cũng biết, đây cũng không phải là quái đàm quy tắc chân chính, đi ra ngoài cũng sẽ không chết, cho nên tôi nghĩ cô không cần lo lắng.”Tô Dung cười nói, thuận tiện lại hứa hẹn: "Nếu như là quái đàm quy tắc chân chính, chúng tôi nhất định sẽ cho cô vào đội."

Người phụ nữ nước ngoài: "..."

Nhất thời cô ta không biết nói gì, một lát sau lại uy hiếp: "Các người cũng không muốn tôi đến bên Adam đi. Bên kia của cậu ta đã có bảy người, nếu thêm tôi nữa, ba người các người đánh lại sao?"

"Cộng thêm cô cũng không nhất định có thể đánh thắng." Người nói chuyện chính là Ngũ Minh Bạch: "Cho nên cô yên tâm qua đó đi, bên kia khẳng định an toàn không ít, chúng tôi cũng không trách cô."

Ngắn ngủi hai câu đã để cho bọn họ từ tàn nhẫn biến thành bao dung tha thứ, Tô Dung nghe mà muốn cười.

Thấy thái độ kiên quyết của bọn họ, người phụ nữ không có cách nào, không thể làm khác hơn chính là im lặng, chỉ là kiên quyết đi theo sau lưng đám người bọn họ.

Hiển nhiên cô ta có ý định giống như trước: Các người không cho tôi gia nhập vào đội thì sao chứ? Tôi cứ đi theo các người, các người cũng không thể trực tiếp giết chết tôi?

Bình Luận (0)
Comment