Trái lại mấy người Tô Dung cũng không để ý đến cô ta, mới vừa rồi Tô Dung cứu cô ta cũng chỉ đơn giản là tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, Nếu như đến lúc đó lại xảy ra vấn đề gì, khẳng định đối phương cũng sẽ bị cô đặt ở vị trí cuối cùng. Chẳng qua lại nói người đàn ông mới vừa rồi ngã xuống lại không chết, chuyện này làm cho người ta có chút kinh ngạc. Nếu như anh ta không chết, chỉ là hôn mê, có phải đại biểu còn có cách đánh thức anh ta không?
Mọi người tiếp tục thảo luận chuyện vừa rồi, Pitt cường tráng nhíu mày nói: "Mới vừa rồi tôi cảm thấy trong tấm ảnh kia có thuốc lá mà tôi muốn, cho nên mới muốn đưa tay cầm ra. Hình như những thứ này biết dẫn dụ chúng ta, vậy chúng ta có có nên không nhìn những tấm ảnh này không."
"Như vậy không thực tế." Ngũ Minh Bạch lắc đầu: "Chúng ta còn phải nghiên cứu tấm hình nào là hoàn mỹ nhất, dĩ nhiên không thể không xem. Nhiều nhất không thể nhìn chăm chú trong thời gian dài được."
Đây là biện pháp tốt nhất, mọi người rối rít gật đầu.
"Đúng rồi Tô Dung, chúng tôi đều bị khống chế, vậy sao cô lại thoát khỏi được sự khống chế của tấm ảnh kia?" Pitt đi về phía trước hai bước đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.
Tất nhiên Tô Dung không thể nói có đạo cụ quái đàm, ỷ vào không có người nào nhìn thấy cảnh tượng đó, cô nói bậy nói bạ: "Còn phải nhờ vào anh, lúc ấy vật trên người anh đụng vào tủ triển lãm bằng kim loại phát ra âm thanh làm cho tôi thức tỉnh."
Quần áo trên người Pitt theo phong cách hip hop, trên người có rất nhiều trang sức kim loại. Đụng phải đồ kim loại giống nhau, đúng là có thể phát ra tiếng vang lớn.
Mà Ngũ Minh Bạch ở bên cạnh thì lại nhíu mày, nhìn Tô Dung một cái. Anh ấy không nghĩ ra, tại sao Tô Dung có thể bị loại âm thanh đó đánh thức, mà mình lại không. Nhưng anh ấy cũng không trực tiếp hỏi ra giống như Pitt, mặc kệ chân tướng như thế nào, Tô Dung đúng là đã cứu bọn họ. Nếu đối phương đã đưa ra câu giải thích cho mình, vậy anh ấy vặn hỏi cũng không có ý nghĩa gì.
Xuyên qua hành lang này, quẹo cua đến hành lang tiếp theo. Lần này là khu vực ảnh người. Người trong hình treo ở hành lang có mỉm cười, có cười to, có thâm tình, có nghiêm túc, mỗi một tấm hình đều biểu đạt ra cảm xúc khác nhau.
Không thể không nói chất lượng của phòng triển lãm này không tệ. Ảnh phong cảnh thì đẹp như tranh vẽ, ảnh người thì giống như có thể thấy được tình cảm chân thật, ảnh vật thật thì có thể nhìn ra được câu chuyện ẩn giấu bên trong. Đều là tinh phẩm, nếu như phòng triển lãm chụp ảnh này ở trong thực tế, Tô Dung chắc chắn sẽ nhìn cho thật kỹ.
Đáng tiếc chỗ này là thế giới quái đàm, cô hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức. Chỉ là nghi ngờ nhìn những bức hình này, có thể nói cô không có tế bào nghệ thuật gì, dù sao cô cũng không nhìn ra tấm hình nào là tốt nhất. Chỉ cảm thấy đều không tệ, đều có thể khen một câu.
"Cô muốn tìm tấm hình hoàn mỹ nhất sao?" Đột nhiên, Tô Dung nghe được một giọng nam hỏi cô.
Cô kinh ngạc quay đầu lại, đã nhìn thấy người hỏi là một tấm hình. Người đàn ông trong hình có một mái tóc dài, nhìn qua rất có cảm giác nghệ thuật. Một đôi mắt nâu nhạt nhìn cô chăm chú, trên miệng nở một nụ cười thản nhiên.
Không đúng, mặc dù trong quy tắc viện bảo tàng Hoa Hồng "Hình sẽ không động" là sai, theo lý thuyết cô có thể nói chuyện với đối phương.
Nhưng Tô Dung còn nhớ quy tắc thứ ba của phòng triển lãm chụp ảnh: [Nếu như thấy có người nói chuyện với tấm hình, xin nhanh chóng cách xa người đó].
Bây giờ nếu như cô nói chuyện với tấm hình, vậy rất phù hợp với điều kiện bị người cách xa. Nếu như những người khác đều đi, vậy cô sẽ thỏa mãn điều kiện "một người" trong quy tắc viện bảo tàng nghệ thuật, từ đó lâm vào nguy hiểm.
Cho nên mặc dù nghe được vấn đề rất làm cho cô động lòng từ người trong hình, nhưng Tô Dung vẫn không đáp lại hắn ta, mà bày ra bộ dạng không nghe thấy, làm như không có xảy ra chuyện gì nhìn về phía những người khác.
Trái lại biểu hiện của những người khác rất bình thường, không có gì khác thường cả, xem ra không nhìn thấy hình biết nói chuyện.
Tại sao chỉ có cô nghe được? bản thân có thể nghe được người trong hình nói chuyện có thể mang đến nguy hiểm gì không?
Tô Dung nhíu mày thật sâu, nhưng cũng không nói ra chuyện mình có thể nghe được người trong hình nói chuyện. Mặc kệ như thế nào, mục đích chủ yếu của cô chính là sống. Nói ra chuyện này, có thể sẽ để cho mình rơi vào hoàn cảnh bị cô lập, cô còn không hiền lành đến trình độ này. Trừ phi chắc chắn 100% mình đã hết cứu, nếu không, Tô Dung sẽ không chủ động nói vấn đề trên người mình ra.
Ngoài dự đoán là tấm hình kia cũng không dây dưa, thấy Tô Dung không để ý đến mình, thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nơi này đã là hành lang cuối cùng, đi về phía trước nửa chính là vách tường, muốn rời khỏi chỉ có thể vòng về đường cũ. Nhưng đến tận bây giờ, nhiệm vụ của bọn họ còn chưa có manh mối gì.
Rốt cuộc tấm hình hoàn mỹ nhất là tấm nào?
"Mọi người có ý kiến gì không?" Ngũ Minh Bạch cũng có nghi ngờ giống Tô Dung, hỏi người trong đội mình: "Tấm hình nào các người cảm thấy đặc biệt hoàn mỹ.”
Tô Dung lắc đầu một cái, trả lời: "Không có, tôi không hiểu nhiều về nghệ thuật."
Hai người khác cũng bày tỏ mình không biết, trên thực tế bọn họ cũng rất rõ ràng chuyện này không có quá nhiều quan hệ lớn với nghệ thuật. Dù sao đây là quái đàm quy tắc, phương pháp chân chính thông quan sẽ có liên quan đến quy tắc.
Nghĩ đến đây, Pitt đột nhiên hào hứng nói: "Đúng rồi, chúng ta tổng cộng có bốn người, mỗi người có cơ hội khen ngợi hai lần. Như vậy nói cách khác, chúng ta tổng cộng có bốn lần cơ hội thử sai đúng đi?"