Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 364

Chương 364 -
Chương 364 -

Mỗi người đều có một lần cơ hội thử sai, ngoài ra lần cuối cùng thì cần phải đưa ra câu trả lời chính xác, cho nên theo lý thuyết lời của Pitt là đúng.

Nhưng có điều kiện tiên quyết này là --- câu trả lời chính xác của tất cả mọi người là giống nhau.

Nhưng... cũng không phải như vậy.

Tô Dung nhếch mép một cái: "Các người còn nhớ lúc chúng ta tiến vào nhân viên trong quầy đã nói gì không?"

"Nói gì?" Pitt hỏi.

"Cô ấy nói ‘Chỉ có mình tự phán đoán mới là tác phẩm hoàn mỹ nhất’." Tô Dung thở dài, tiếp tục nói: "Lúc trước tôi vẫn luôn suy nghĩ những lời này có ý gì, cho nến khi đến hành lang trước đó đột nhiên tôi đã nghĩ ra. Chỉ có mình có thể phán đoán, cũng đồng nghĩa với việc mỗi một người chúng ta đều có câu trả lời riêng của mình."

Biết ý của cô, sắc mặt Ngũ Minh Bạch trầm xuống: "Cho nên chúng ta không thể trực tiếp sao chép câu trả lời của người khác, mỗi người cũng chỉ có thể sử dụng thật tốt hai lần cơ hội của mình, không có cách nào lợi dụng cơ hội của người khác để thử đúng sai. Bởi vì đối với người đó chính là câu trả lời sai, nhưng đối với mình thì chính là câu trả lời đúng."

Nghe xong những lời này, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi. Người phụ nữ nước ngoài nóng nảy xoa đầu nói: "Hoàn toàn không tìm được chút manh mối nào! Chẳng lẽ những hình này có quy luật gì đó sao?"

Không, ít nhất một đường đến đây Tô Dung không có phát hiện ra quy luật gì cả. Cô đã trải qua nhiều quái đàm quy tắc, dĩ nhiên có chút kinh nghiêm tâm đắc của mình, cho nên từ mới bắt đầu đã luôn tìm kiếm quy luật có trong này.

Nhưng không có.

Trừ loại hình của mỗi hành lang đều giống nhau ra, cô không phát hiện bất kỳ quy luật nào. Cũng không có màu sắc đối ứng, vật trang trí đặc biệt, cũng không có tuyến câu chuyện.

"Này! Tô Dung, hoa hồng của cô!" Đột nhiên Pitt kinh ngạc trợn to hai mắt: "Hình như hoa hồng của cô có chút hồng?"

Tô Dung nghe vậy lập tức cầm hoa hồng trên đầu xuống, sau đó nghi ngờ nhíu mày: "Có chút hồng? Không có nha."

Ở trong mắt của cô, đóa hoa hồng trắng này vẫn trắng noãn như lúc ban đầu.

Trái lại Ngũ Minh Bạch cũng gật đầu, khẳng định lời của Pitt: "Là có chút hồng, nhưng trong quy tắc không phải chỉ nói hoa hồng sẽ biến thành màu đỏ? Tại sao lại chuyển thành màu hồng?”

Thật sự chuyển thành màu hồng? Hơn nữa chỉ có một mình cô là đổi màu?

Rất nhanh Tô Dung liến đoán được nguyên nhân mình và người khác không giống nhau --- bởi vì mới vừa rồi cô nghe được người trong hình nói chuyện.

Nếu như vậy, màu sắc của hoa hồng biến thành màu hồng phấn đại biểu cho cô bị ô nhiều, mà độ đậm nhạt của màu hồng đại biểu trình độ ô nhiễm của cô, nếu như biến thành màu đỏ sợ rằng cô không có cách nào cứu được nữa. Chẳng qua biến thành màu hồng, nói rõ mới ô nhiễm giai đoạn đầu.

Những người khác chỉ trải qua hai quái đàm quy tắc, cũng không có trải qua quái đàm quy tắc khó khăn, dĩ nhiên không biết. Nhưng Tô Dung quá hiểu rõ sự biến đối ngầm này.

Xem ra bức hình kia có thể mang đến ô nhiễm, không dây dưa với đối phương chính là cách làm đúng. Tô Dung âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu không sợ là bây giờ hoa hồng của cô không phải là màu hồng nhạt, mà là biến thành màu hồng đậm rồi.

Về phần tại sao cô không nhìn ra màu sắc hoa hồng của mình thay đổi, dĩ nhiên không phải vì màu sắc quá nhạt. Dựa vào suy đoán của Tô Dung, chắc là cô đã bị ô nhiễm, cho nên mới không nhìn ra sự thay đổi của hoa hồng.

Giống như ở bên trong "Quái đàm ký túc xá số 44", bởi vì bị ô nhiễm, cho nên không nhìn ra được sự thay đổi trên khuôn mặt.

Nghĩ đến chuyện trải qua ở lầu ký túc xá, đột nhiên Tô Dung cảnh giác. Đúng là ở trong mắt của tất cả mọi người cô chỉ là bị đổi thành màu hồng nhạt. Nhưng trên thực tế còn có một loại khả năng khác: Hoa hồng của cô đã bị biến đổi thành màu hồng đậm, chỉ là người khác không nhìn ra.

Đơn giản mà nói, tất cả mọi người đều đã bị ô nhiễm!

Nên biết ở hành lang thứ nhất và hành lang thứ hai mọi người đều phát hiện ra dị thường, ai có thể chắc chắn những dị thường kia không mang đến ô nhiễm cho bọn họ?

Ý thức được chuyện này, Tô Dung hơi mất bình tĩnh. Nếu suy đoán của cô là thật, như vậy mỗi người bọn họ ít nhất bị ô nhiễm hai lần, mà cô chính là ba lần.

Vậy tổng cộng cô có thể chịu đựng mấy lần ô nhiễm.

Không đúng? Phòng triển lãm này có độ khó cao như vậy sao? Tô Dung cảm thấy có chút khó hiểu. Lực độ ô nhiễm này tuyệt đối không đơn giản như vậy, ở chỗ này lâu thêm một chút, cô cảm thấy hiệu suất ô nhiễm gần bằng nhiệm vụ nằm vùng trước đó.

Nhưng đây cũng không phải là nhiệm vụ nằm vùng, cho nên nhất định có phương pháp thông quan nhanh chóng gì đó.

Lúc Tô Dung đang suy nghĩ, đột nhiên Ngũ Minh Bạch lên tiếng: "Tôi muốn trở về chỗ bắt đầu nhìn lại thêm lần nữa, có lẽ có thể phát hiện ra quy luật gì đó. Các người có muốn đi theo tôi không?"

Người phụ nữ nước ngoài biết anh ấy không hỏi mình, nhưng vẫn lắc đầu trả lời: "Khẳng định khu hình người còn có bí mật, không thấy trong quy tắc đều có quy tắc liên quan đến cỗ này sao? Tôi ở lại chỗ này nhìn thêm một chút."

Pitt cũng suy nghĩ giống như cô ta, anh ta không giỏi tìm quy luật, còn không bằng ở lại chỗ này nhìn xem thử có tìm được manh mối gì không.

"Tôi muốn đi." Tô Dung lựa chọn theo Ngũ Minh Bạch trở về nơi bắt đầu, chỉ là trái lại cô không muốn tìm quy luật gì đó, dù sao mới vừa rồi cô đã đi tìm một vòng: "Tôi muốn đi đến chỗ quầy nhìn thử có tìm được manh mối gì không."

Trước đó có nhân viên đồng phục xanh da trời cho nên không dễ dàng tra xét, nhưng bây giờ đối phương đã rời đi, dĩ nhiên đây là cơ hội tốt để cô hành động.

Bình Luận (0)
Comment