Hai người kết bạn cùng nhau trở về, lúc đi ngang qua hành lang thứ hai, hai người đều cúi đầu xuống không nhìn hình ở trên hành lang, tránh cho bị công kích tinh thần. Mặc dù nói nếu không nhìn lâu sẽ không có vấn đề gì, nhưng có thể không nhìn thì không nhìn đi.
Ngũ Minh Bạch đề nghị: "Chờ lát nữa lúc chúng ta quay lại, một người quan sát ảnh, một người còn lại thì nhìn chằm chằm đối phương, tránh cho người nhìn bị cám dỗ, không thành vấn đề chứ?”
Đây là một ý kiến hay, trước mắt sức ảnh hưởng của xem hình ảnh đã bị cắt đứt. Chỉ cần hai người không cùng lúc thất thủ thì sẽ không thành vấn đề. Dĩ nhiên ở trong suy nghĩ của Tô Dung, bởi vì bây giờ bọn họ còn đang ở giai đoạn trước, chờ đến giai đoạn sau thực lực của quỷ quái sẽ trở nên mạnh mẽ, cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
Cô gật đầu một cái, nói: "Không thành vấn đề."
Lúc bọn họ vừa đi vừa nói cũng đã đến chỗ bắt đầu. Vòng qua bình phong chính là quầy gỗ, hai người cùng nhau lục soát cái quầy này, hy vọng có thể phát hiện ra manh mối gì đó.
Rất nhanh, bọn họ ở trong ngăn kéo của cái quầy phát hiện một miếng vải đen và một cái bao tay cao su.
"Có bao tay này, chúng ta có thể tiếp xúc được với những tấm hình kia!" Ngũ Minh Bạch kích động nói, anh ấy cho rằng có lẽ chạm vào hình có thể tìm được đầu mối gì đó.
Tô Dung gật đầu một cái, xác định chỗ này không có thứ gì khác, sau đó đi theo anh ấy trở lại hành lang đầu tiên.
Ngũ Minh Bạch còn nhớ tấm hình phong cảnh mà mình nhìn thấy nó động, anh ấy mang bao tay vào, đụng vào lá cây trong hình.
Một lát sau, anh ấy không xảy ra vấn đề gì cả. Hai người không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng giống vậy, tấm hình kia cũng không biểu hiện ra vấn đề gì. Ngũ Minh Bạch nhíu mày nói: "Chẳng lẽ phải chạm vào hết những tấm hình ở chỗ này, mới có thể phát hiện ra vấn đề sao?"
Không, càng có một loại khả năng, coi như chạm vào hết tấm hình cũng không phát hiện ra được vấn đề gì.
Tô Dung nhạy bén với quy tắc hơn cũng đã ý thức được có vấn đề, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, không có tìm được bất kỳ manh mối nào về "tấm hình hoàn mỹ nhất", trừ lúc lấy nhân viên nói ra câu kia.
Đây nhất định có vấn đề, ít nhất bọn họ phải có một cái tiêu chuẩn, mới có thể tiến hành lựa chọn. Mà tiêu chuẩn này đang ở đâu? Chỉ có thể ở trong quy tắc.
Cô lại lần nữa nhìn xem quy tắc của phòng triển lãm chụp ảnh, nhưng bên trong không có miêu tả liên quan gì.
Không có chỗ này, vậy thì ở trong quy tắc viện bảo tàng nghệ thuật.
Một lần nữa nhớ lại quy tắc của viện bảo tàng, lần này cuối cùng Tô Dung cũng tìm được thứ mình muốn --- quy tắc cuối cùng [Nghệ thuật là chí cao vô thượng, tràn đầy linh hồn].
Câu nói cuối cùng của quy tắc cuối cùng bị tô đỏ, nhưng mặt ngoài những lời này không có vấn đề gì cả.
Nghệ thuật chắc là tràn đầy linh hồn đúng không?
Tô Dung đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt lập tức sáng lên, bước nhanh đi đến chỗ người đàn ông nước ngoài té xỉu. Đối phương vẫn còn đang nằm ở phía dưới tấm hình bị anh ta đụng vào kia, sắc mặt tái xanh, không có chút sức sống nào.
Đến bây giờ người này vẫn chưa tỉnh lại, xem ra chỉ sợ là cần làm cái gì mới có thể làm cho anh ta tỉnh lại. Nếu không, trong cả hành trình quái đàm quy tắc này, đối phương cứ sẽ giữ trạng thái này, cho đến khi bị đào thải khỏi quái đàm.
Không để ý đến anh ta, Tô Dung trực tiếp nói với tấm hình đã làm cho anh ta ngất xỉu: "Mày là tác phẩm ảnh chụp hoàn mỹ nhất."
Một giây tiếp theo, góc bên phải của tấm hình chậm rãi hiện ra một con dấu màu đỏ có hình vẽ máy chụp ảnh. Tô Dung cầm lấy tờ hướng dẫn của mình, dùng mặt sau ấn lên con dấu đó.
Lúc cầm tờ giấy xuống, con dấu trong hình đã biến mất. Mà sau lưng tờ giấy hướng dẫn có thêm một con dấu.
Cô đã hoàn thành nhiệm vụ ở phòng triển lãm này.
"Chuyện này... Đây là xảy ra chuyện gì?" Ngũ Minh Bạch nhìn thấy quá trình cô hoàn thành nhiệm vụ, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, anh ta không nghĩ ra rõ ràng hai người bọn họ vẫn hành động chung, sao đột nhiên Tô Dung lại nghĩ thông suốt rồi?
Chuyện này nên giải thích như thế nào đây? Lúc Tô Dung đang do dự, đột nhiên phía xa truyền đến hai đạo bước chân dồn dập.
Người phụ nữ nước ngoài, cũng chính là Serena lo lắng chạy đến, đi theo phía sau chính là Pitt mang vẻ mặt không hiểu gì cả.
Lúc nhìn thấy Tô Dung đứng trước tấm hình kia, Serena sửng sốt một chút: "Các người đang làm gì vậy?"
Ngũ Minh Bạch nhìn Tô Dung một cái, không nói gì.
Trái lại Tô Dung nhíu mày, hỏi ngược lại: "Các người chạy nhanh như vậy làm gì? Là ở bên kia phát hiện cái gì sao?"
"Không có, tôi cũng không biết vì sao Serena lại chạy đến chỗ này." Pitt không hiểu gãi đầu, cũng nhìn về phía Serena.
Trong mắt Serena lóe lên ánh sáng gì đó, đi tới trước mặt tấm hình kia, lại hỏi: "Trong hai người có người thử qua tấm hình này chưa?"
Những người khác rõ ràng hiểu ý của cô ta, Tô Dung gật đầu một cái, cũng không giấu diếm: "Tôi đã thông qua bức hình này lấy được con dấu."
Nghe vậy, sắc mặt Serena khó coi trong nháy mắt, sau đó cưỡng ép mình cười nói: "Là như vậy sao? Vậy xem ra tôi đến trễ một bước rồi, vốn dĩ tôi cũng đoán tấm hình này là tấm hoàn mỹ nhất."
Dựa theo suy đoán lúc trước của Tô Dung, mỗi tấm hình cũng chỉ có thể cống hiến ra một con dấu. Nếu con dấu của tấm hình này đã được Tô Dung lấy đi, vậy tất nhiên cô ta không cơ cơ hội dựa vào nó hoàn thành nhiệm vụ.
Pitt trợn to hai mắt: "Không phải chứ, cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi? Chỉ mới qua một chút thời gian thôi mà?"