Viện bảo tàng nghệ thuật biến dị này (một không gian khác có chứa phòng triển lãm tượng sáp) rất quỷ dị, từ thái độ của nhân viên, cô khẳng định không an toàn bằng viện bảo tàng nghệ thuật gốc. Cho nên nếu có thể, cô hy vọng mình có thể rời khỏi chỗ này trước năm giờ chiều. Không cần rời khỏi quái đàm quy tắc này, chỉ cần trở về viện bảo tàng nghệ thuật gốc là được.
Cô có một dự cảm, nếu như trước buổi chiều 5 giờ không rời khỏi được, không gian khác này có thể sẽ tặng cho cô một ngạc nhiên mừng rỡ.
Mà bây giờ đã là 3 giờ chiều rồi, Tô Dung cảm thấy mình không đợi đồng đội đến được, cho nên họp thành đội với Adam là lựa chọn tốt nhất.
Mà nguyên nhân cuối cùng chính là bởi vì cô không lo lắng ở phòng triển lãm tượng sáp Adam sẽ phản bội. Chỗ này không thể so sánh với viện bảo tàng nghệ thuật gốc, nhất định có nguy hiểm bao vây xung quanh. Nếu đi một mình ở những phòng triển lãm của viện bảo tàng gốc lúc trước cũng chỉ là gặp nguy hiểm, nhưng ở chỗ này nếu đi một mình chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Adam không muốn chết, tuyệt đối sẽ không hại cô trước khi rời khỏi không gian khác này.
Nếu như chỗ này có ba người, quả thật cô cần phải cẩn thận đề phòng. Nhưng chỉ có hai người, hai người bọn họ chỉ có thể sống nương tựa lẫn nhau mà thôi.
Nghe được Tô Dung chủ động mời mình, Adam sửng sốt một chút, suy nghĩ một chút trong mắt lóe lên một chút tán thưởng, sau đó gật đầu đầu ý: "Được, vậy bây giờ chúng ta đi thôi."
"Nhưng trước đó." Tô Dung nháy mắt một cái: "Có thể nói tại sao chỉ có một mình cậu đến đây không?"
Một lát nữa hai người phải hợp tác, lúc này trái lại Adam cũng không nổi tính phản nghịch gì đó, thành thật trả lời: "Phòng triển lãm hiện đại mỗi người đều có cách riêng để lấy được con dấu, bọn họ còn chưa lấy được, tôi lười chờ bọn họ, còn cô?"
"Giống với cậu vậy." Tô Dung cũng thành thật trả lời: "Tôi hoàn thành nhiệm vụ trước, cho nên lập tức rời đi."
Nghe vậy, Adam hứng thú hỏi: "Tôi nhớ đội các người có năm người, bây giờ còn dư lại mấy người?"
"Ba người, còn cậu."
Cô vừa mới nói xong, sắc mặt Adam lập tức không tốt: "Bốn người."
Vốn dĩ bên kia của cậu ta có bảy người, bây giờ chỉ nhiều hơn bên Tô Dung một người, đó không phải là nói rõ cậu ta không bằng đối phương sao?
Nhìn sắc mặt của cậu ta, Tô Dung lập tức đoán được suy nghĩ của đối phương. Để cho người hợp tác tiếp theo được thoải mái, cô cũng không nói gì, đứng dậy đi đến phòng triển lãm tượng sáp.
Trừ cánh cửa bị Adam mở ra, trên những cửa khác đều dán tấm bảng "phòng triển lãm tượng sáp", cho nên tùy tiện mở cái nào cũng được.
Chẳng qua khi nhìn thấy cái ghế đặt ở chỗ cánh cửa kia, Tô Dung nhướng mày một cái, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Nhân viên đồng phục đỏ của chỗ này ở phe quỷ quái, sau khi chúng ta rời đi bọn họ có thể lấy cái ghế kia ra."
Nếu là như vậy, vậy tiếp theo có thể gặp phiền phức. người tiếp theo đi vào cũng không nhất định giống Tô Dung, sau khi tiến hành xác định tình huống, nhanh chóng không để cho người tiến vào tiếp theo đóng cửa lại. Chờ bọn họ lấy được con dấu của phòng triển lãm tượng sáp, người bên ngoài đều đã tiến vào đây, của lại bị đóng lại, như thế sao bọn họ có thể trở về viện bảo tàng nghệ thuật gốc được chứ?
Nghe được lời của Tô Dung, Adam cũng nhíu mày. Cậu ta suy nghĩ một chút, cầm ra một đạo cụ quái đàm giống như nước trái cây, nâng cái ghế kia lên, bôi một ít lên chân cái ghế, sau đó lại đặt cái ghế về vị trí.
Làm xong cậu ta đứng thẳng lưng lên, lộ ra nụ cười tự tin: "Được rồi, bây giờ chắc sẽ không dời được nữa."
Tô Dung nghe vậy, thử di chuyển cái ghế này, quả nhiên không nhúc nhích, mặc kệ cô dùng bao nhiêu sức cũng vô dụng.
Chỉ cần nhân viên đồng phục đỏ không hủy diệt cái ghế này, cửa này cũng sẽ không bị đóng lại. Đám nhân viên đồng phục đỏ là nhân viên viện bảo tàng nghệ thuật chỗ này, chắc sẽ không làm hư hại vật phẩm của viện bảo tàng. Đây hoàn toàn chính là biện pháp rất tốt.
"Lại là đạo cụ quái đàm?" Tô Dung hỏi.
Adam khoe khoang gật đầu: "Sao vậy? Hâm mộ?"
Tất nhiên đúng là có hâm mộ, Tô Dung dám khẳng định trên người Adam còn có rất nhiều đạo cụ quái đàm khác, không chừng cô thông qua nhiều quái đàm quy tắc như vậy, tiêu diệt nhiều nguồn ô nhiễm như vậy, chỉ sợ đạo cụ quái đàm cũng không có nhiều bằng cậu ta. Thậm chí cô còn nghi ngờ trong đó còn có đạo cụ bảo vệ tính mạng, coi như quái đàm này thật sự chết người, cậu ta thất bại cũng có thể cứu cậu ta ra ngoài.
Nhiều đạo cụ quái đàm như vậy, sao có thể không để cho người ta thèm muốn chứ?
Nghĩ như vậy, cô bĩu môi nói: "Thật hâm mộ, chờ một lát liền giết cậu cướp những đạo cụ quái đàm kia."
Nhìn cô rõ ràng nói giết người đoạt bảo, nhưng trong mắt lại sạch sẽ rõ ràng, không có chút tham lam nào, Adam cười nhạo một tiếng, cũng không lên tiếng dụ dỗ Tô Dung đến nước A, chỉ là vươn tay mở cửa.
Giống với trước kia, mới bắt đầu nhìn thấy một cái quầy nhân viên. Sau quầy có một nhân viên đồng phục đỏ, đưa cho hai người hai đóa hoa hồng màu đỏ và hai tờ quy tắc.
Thấy hoa hồng, Tô Dung hỏi một câu trước: "Đúng rồi cậu có biết màu sắc của hoa hồng đại biểu gì không?"
Thăm dò nho nhỏ này làm cho Adam liếc nhìn cô một chút, không chút do dự trả lời cô: "Nếu chỗ này là hoa hồng màu đỏ, vậy biểu hiện ô nhiễm mức độ nhẹ là màu hồng đậm, sau đó theo thứ tự là màu hồng, hồng nhạt, màu trắng.”
Đúng là không sai, Tô Dung gật đầu một cái, bày tỏ mình không có vấn đề.
Trả lễ lại, Adam cũng hỏi cô một vấn đề: "Bên kia của cô chết mấy người?"
Vấn đề này làm cho Tô Dung sửng sốt, bởi vì mới vừa rồi bọn họ "so sánh" với nhau đã nói đến vấn đề tương tự, tại sao bây giờ lại hỏi? Nhưng rất nhanh cô đã kịp phản ứng lại, "Còn dư lại mấy người” khác với "chết mấy người".