Còn về điều thứ 6, cô cũng không có cách nào phản bác được, dù sao tin tức hiện tại quá ít, không có cách nào phán đoán được quy tắc này có chính xác hay không. Cho nên mặc dù biết chân tướng, nhưng Tô Dung lại không thể nói cho đối phương biết, cô lắc đầu nói: "Không còn những cái khác nữa, chúng ta đi thôi!"
Hai người cùng nhau vòng qua bình phong, đập vào mặt là từng tượng sáp trông rất sống động. Trong phòng triển lãm nhỏ này, không có tượng sáp nào hình người, tất cả đều dùng sáp điêu khắc thành đồ ăn, các loại công cụ. Đừng thấy chỉ là vật phẩm, nhưng mấy cái này thật vô cùng, giống như là vật thật trưng bày ở chỗ này.
Tô Dung tò mò nhích đến gần một mâm trái cây cẩn thận quan sát, sau khi cách rất gần mới phát hiện, những vật nặn bằng sáp như thật này đúng là làm từ sáp. Bề ngoài của trái táo bên trong mâm trái cây có vẻ bóng loáng, chỉ có nhìn kỹ mới có thể nhìn ra màu sắc mơ hồ. Đây là thứ táo thật không có.
Bên kia, Adam cũng đang quan sát những vật nặn bằng sáp này. Không có tượng sáp hình người cho nên độ sợ hãi cũng được giảm bớt, có một điểm duy nhất làm cho người ta sợ hãi chính là bên trong phòng khách này có tử khí trầm trầm.
Nhìn cửa nhỏ cuối phòng khách, phía trên có dán một tấm bảng "Khu nhân vật". Cậu ta dựa vào tường thuận miệng nói: "Xuyên qua cánh cửa nhỏ kia, chúng ta có thể nhìn thấy tượng sáp giống người đi?"
"Chắc vậy?" Theo lời của cậu ta, Tô Dung cũng nhìn về phía cánh cửa nhỏ kia: "Đoán chừng bên kia sẽ tương đối nguy hiểm."
Nếu như có thể, tìm manh mối ở bên này sẽ an toàn hơn bên kia. Nhưng vấn đề là nhìn một vòng, Tô Dung cũng không phát hiện ra thứ gì từ những vật nặn bằng sáp này.
"Cậu có phát hiện cái gì không?" Cô quay lại hỏi Adam, nhưng khi nhìn thấy tình hình của đối phương thì sắc mặt lập tức thay đổi: "Nhanh rời khỏi bức tường kia!"
Adam theo bản năng đứng thẳng dậy theo lời của Tô Dung, lại đột nhiên phát hiện lưng của mình giống như bị dính chặt trên vách tường, hoàn toàn không đứng lên được. Nhất thời vẻ mặt cậu ta trở nên ngưng trọng: "Sau lưng tôi là cái gì?"
"Ừ... Sáp." Tô Dung cẩn thận đi đến trước mặt cậu ta, quan sát tỉ mỉ, sau đó sắc mặt trở nên khó coi: "Căn phòng này chính là một vật nặn bằng sáp to lớn, thời gian cậu dựa vào nó quá dài."
Quy tắc thứ 2 có một câu [Nhiệt độ của thân thể con người dễ dàng làm cho tượng sáp bị hòa tan, xin đừng đụng chạm trong thời gian quá dài], mà hiển nhiên Adam đã xúc phạm quy tắc này.
Lúc này quần áo của cậu ra đã hòa tan nhẹ với vách tượng sáp kia, dính vào vách tường. Không, không đúng, nói đúng hơn là dung hợp với nhau.
Sau khi cẩn thận quan sát, Tô Dung tỉnh táo đưa ra kết luận: "Quần áo của cậu hóa sáp rồi, nếu không dời đi, tôi nghĩ cậu cũng sẽ biến thành tượng sáp."
Cô vừa nói vừa suy nghĩ làm cách nào dưới tình huống tay không động vào vách tường sáp có thể kéo Adam ra, nhưng vô dụng, quần áo và vách tượng sáp đã dung hợp một chỗ, hoàn toàn không kéo ra được.
"Roẹt!"
Mà lúc này Adam dùng sức một chút, trực tiếp xé rách phần áo sau lưng, thành công thoát thân.
Không để ý đến sau lưng có một lỗ thủng lớn, cậu ta quay đầu quan sát chỗ áo mình bị dính vào. Đúng như Tô Dung nói, phần áo kia đã biến thành sáp, thật giống như một mảnh sáp đèn cầy màu vàng bình thường, hòa làm một thể với vách tường sáp màu xám tro.
"... Đây không tính là làm hư hại đồ vật làm từ sáp đúng không?" Adam quan sát trong chốc lát, nhíu mày hỏi.
Cái vấn đề này rất hay, Tô Dung mím môi nói: "Chắc không được tính đi? Nếu như được xem là như vậy, vậy bây giờ chắc cậu đã xảy ra chuyện, sao còn có thể đứng ở chỗ này được?"
Nói đến chỗ này đột nhiên cô nghĩ đến gì đó: "Nhanh lấy hoa hồng của cậu ra xem thử!"
Màu sắc của hoa hồng có thể đại biểu cho trình độ ô nhiễm của một người, muốn nhìn xem Adam có xảy ra chuyện gì hay không, nhìn trạng thái hoa hồng là lựa chọn tốt nhất.
Cô mới vừa nói ra từ "hoa hồng" này, Adam lập tức hiểu ý lấy hoa hồng đỏ từ trong túi ra. Bây giờ màu sắc của hoa hồng đã không còn là màu đỏ nữa, biến thành màu hồng đậm.
Hiển nhiên, Adam bị ô nhiễm rồi.
"Hoa hồng của cậu là màu hồng đậm." Tô Dung nói sự thật cho cậu ta biết: "Xem ra đúng là bị ô nhiễm rồi, chỉ là không nghiêm trọng."
Đối với người mới mà nói ô nhiễm nhẹ là một chuyện rất đáng sợ, bởi vì nó có thể làm cho đầu óc người đó mơ hồ, tình thần yếu ớt, dễ dàng bị "nó" và quỷ quái xâm phạm. Giống như Mẫn Tĩnh Di ở quy tắc đầu tiên cô tham gia đã chết như vậy.
Nhưng đối với người lão luyện mà nói đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là tốc độ suy nghĩ sẽ chậm một chút, chỉ cần tinh thần còn bền bỉ, cũng sẽ không bị "nó" đầu độc.
Lại nhớ đến quái đàm quy tắc lầu ký tú xá, lúc mới đến các cô đã bị ô nhiễm rồi, cuối cùng ai cũng bị ô nhiễm nghiêm trọng một lần, nhưng đều thành công sống sót.
Mà dù Adam mới chỉ trải qua hai quái đàm quy tắc, đây là lần thứ ba. Nhưng có lẽ nước A đã đặc huấn cho cậu ta, tóm lại đối với chuyện bị ô nhiễm mức độ nhẹ cậu ta cũng thản nhiên như thường: "Như vậy xem ra, chắc không chỉ là vách tường, tất cả mọi thứ trong căn phòng này đều là vật nặn bằng sáp. Ừ... Chắc sàn nhà không phải."
Tô Dung cũng nghĩ như vậy, nếu như thế, vậy tiếp theo bọn họ phải vô cùng cẩn thận, bởi vì không cẩn thận có thể bị hòa tan giống với Adam lúc nãy. Quần áo thì còn tốt, chỉ cần cởi ra là được, nhưng nếu như thân thể dính vào sáp sẽ kích hoạt quy tắc, vậy có thể sẽ gặp phiền phức, sợ rằng phải cắt thịt mới có thể rời đi.