Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 387

Chương 387 -
Chương 387 -

"Lúc nãy cậu tựa vào tường bao lâu?" Tô Dung hỏi, lúc nãy tình huống của Adam là dung hợp không sâu. Nói cách khác thời gian cậu ta tựa vào tường có thể làm căn cứ để phán đoán "Thời gian hòa tan vật nặn bằng sáp".

Dĩ nhiên người bình thường sẽ không nhớ chuyện này, Adam suy nghĩ một chút, lại liếc nhìn đồng đồ đeo tay trên cổ tay của mình, không xác định trả lời: "Chắc là nửa phút đi, hình như là vượt qua nửa phút, tôi đoán thân thể con người tiếp xúc với vật nặn bằng sáp khoảng nửa phút sẽ bị hòa tan."

Tô Dung nhìn theo ánh mắt của cậu ta, nhìn cái đồng hồ kia: "Đây cũng là một món đạo cụ quái đàm?"

Phải biết trong quái đàm quy tắc thời gian rất quan trọng, mà lại không thể mang theo đồng hồ vào bên trong, cho nên loại đạo cụ quái đàm thời gian vô cùng quý giá. Ngay cả Tô Dung vượt qua mấy cái quái đàm cũng không có loại đạo cụ thời gian như vậy.

"Đúng thế." Adam nở nụ cười đắc ý: "Cứ đến nửa giờ tôi sẽ nhắc nhở."

Hai giờ sau bọn họ phải rời khỏi chỗ này, cho nên cứ nửa tiếng lại nhắc nhở rất thích hợp.

Tô Dung hâm mộ liếc nhìn đồng hồ đeo tay kia, sau đó lại nhìn xung quanh phòng khách này. Sau khi chắc không có vấn đề gì, cô mới xoay người đi đến cánh cửa nhỏ bên kia: "Chúng ta đi xem khu người thật đi."

Bên kia nhất định có chuyện thú vị đang chờ.

Tô Dung nhanh chóng mở cửa nhỏ ra, thấy được cảnh tượng trước mắt, lập tức ngẩn ra. Cô đi về phía trước hai bước, nhìn vào tương bằng sáp giống người thật như đúc cực kỳ nhiều ở bên trong, trong lòng chỉ có một suy nghĩ --- quỷ quái trốn ở chỗ này cũng quá dễ dàng đi!

"Ba!"

Tiếng cửa bị đóng lại truyền đến, Tô Dung theo bản năng quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy Adam đưa lưng về phía cô đóng cửa lại. Sau khi đóng cửa cậu ta cười với Tô Dung, nói: "Tiếp tục tìm đầu mối đi."

Lúc này, Tô Dung cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Hình như cô đã bỏ quên cái gì đó, nhưng lại không chắc chắn. Tô Dung suy nghĩ một chút xoay người muốn trở lại phòng khách mới vừa rồi.

"Cô nhanh nhìn bên kia đi!" Đột nhiên, Adam chỉ vào một nơi, hô lớn: "Mới vừa rồi hình như tôi thấy cái tượng sáp đó động đậy."

Nghe vậy, Tô Dung lập tức cảnh giác quay đầu nhìn tượng sáp mà cậu ta chỉ.

Bên kia trưng bày ba cái tượng sáp, một cái là thiếu nữ mặc đồng phục học sinh, một cái là nam mặc âu phục gọi điện thoại, còn có một bà lão mặc áo may ô màu đỏ.

Những tượng sáp này đều rất sống động, nếu như không phải bọn chúng đều không nhúc nhích, cách khá xa có thể nhìn nhầm là người thật.

Cô yên lặng cầm [Xẻng phệ linh] trong tay áo, từ từ đến gần ba bức tượng sáp kia.

Trong quy tắc thứ 2 nói không thể làm hư hại tượng sáp, nhưng trong quy tắc thứ bốn cũng nói tượng sáp chân chính không có nhiệt độ. Cho nên nếu như tượng sáp nhúc nhích vậy nhất định có nhiệt độ, vậy cô sẽ không cố kỵ đập bể nó.

Cô vừa suy nghĩ vừa hỏi: "Cụ thể là tượng sáp nào?"

"Không thấy rõ." Adam nói: "Mới vừa rồi tôi chỉ là mơ hồ nhìn thấy bên đó có thứ gì đó động đậy, chỉ là không phải tôi bị hoa mắt."

Ở trong quái đàm quy tắc nếu như còn có cái suy nghĩ như "Có thể là bị hoa mắt", "Có thể là ảo giác", "Có thể là nhìn lầm rồi", vậy thì cách cái chết không xa nữa.

Tất nhiên Tô Dung cũng không cho rằng cậu ta bị hoa mắt, xít lại gần ba bức tượng sáp kia, đầu tiên là vươn tay chạm một cái. Lạnh như bằng, mềm, đúng là xúc cảm làm từ sáp.

Trong lòng cô không khỏi cảm thấy tiếc nuối, nếu là như vậy, cô không thể dùng [Xẻng phệ linh] đập vỡ.

Tô Dung thở dài bắt đầu quan sát cái phòng này.

Trong phòng này đặt rất nhiều tượng sáp giống người, phần lớn đều đặt theo nhóm ba nhóm năm, tạo thành một câu chuyện nhỏ có thể suy nghĩ ra được.

Ví dụ như bây giờ cô đang đứng ở chỗ ba cái tượng sáp vừa rồi, mặt ngoài chính là học sinh đỡ bà lão, người đàn ông ở đối diện vẻ mặt mất kiên nhẫn gọi điện thoại.

Đây đúng là một tác phẩm rất tốt.

"Không phát hiện ra dị thường sao?" Adam ở sau lưng nhíu mày hỏi.

Tô Dung lắc đầu một cái: "Chắc mới vừa rồi chỉ là hù dọa chúng ta mà thôi, trước tiên xem hết cái phòng này đã, nếu như cậu lại phát hiện cái gì, đứng quên nói cho tôi."

Cô nói xong, nhanh chóng đi dạo một phòng triển lãm này, cẩn thận quan sát tất cả tác phẩm, quan trọng nhất chính là xem thử những tác phẩm này có nhiệt độ hay không.

Nhưng mà đều không có, tất cả tượng sáp đều giống với tượng sáp bình thường.

Ở bên kia, Adam cũng đi dạo một vòng, lúc hội hợp với Tô Dung, cậu ta tiếc nuối nói: "Hình như tôi không phát hiện chỗ dị thường nào.”

"Tôi cũng vậy." Tô Dung nhíu mày.

Hai nơi đều không phát hiện manh mối gì, vậy làm cách nào lấy được con dấu đi ra ngoài đây? Cũng không thể hoàn toàn dựa vào đoán mò được! Tô Dung không sợ âm mưu quỷ kế, chỉ sợ đối thủ không làm gì. Cho dù cô thông minh cũng không có chỗ dùng.

Hình như Adam nghĩ được cái gì đó: "Có lẽ đầu mối có trong quần áo của tượng sáp!"

Cậu ta nói xong, dẫn đầu tìm tòi trên quần áo của một tượng sáp gần đó. Quần của của tượng sáp cũng được làm từ sáp, chỉ là cũng không phải là loại quần áo dính liền, mà là quần áo và thân tượng sáp tách nhau ra, sau đó lại lắp ráp hai cái này vào.

Sau khi nhìn Adam lục lọi rồi lại cởi quần áo của tượng sáp ra, Tô Dung thật sự kinh ngạc sợ hãi. Cái này không tính phá hư tượng sáp sao? Chẳng lẽ mới vừa rồi bởi vì không xảy ra chuyện gì khi dựa vào tường bằng sáp, cho nên cậu ta thả lỏng cảnh giác? Hay là bởi vì ô nhiễm nhẹ làm hư đầu óc của cậu ta?

Cô nhíu mày thật sâu, mở miệng nói: "Để cho tôi xem hoa hồng của cậu!"

Bình Luận (0)
Comment