Hành động bất bình thường này, đừng là ô nhiễm nghiêm trọng rồi.
Adam đứng đằng xa, nghe lời móc đóa hoa hồng từ trong túi áo phải ra. Nhưng vẫn là màu hồng đậm, nhìn bên ngoài không có vấn đề gì cả.
"Cô nhìn đi, không thành vấn đề." Cậu ta dương dương tự đắc, tất nhiên cậu ta biết Tô Dung băn khoăn cái gì: "Chờ chút nữa tôi phục hồi lại bộ dạng vốn có, vậy khẳng định không được tính là làm hư."
Lời này đúng là không có vấn đề gì lớn, nhất là khi nhìn màu sắc không thay đổi của hoa hồng Adam, Tô Dung càng yên tâm.
Chỉ là đụng chạm vào tượng sáp dễ dàng xảy ra vấn đề, lỡ như không cẩn thận bị gãy vỡ gì đó, vậy coi như trực tiếp vi phạm quy tắc, còn là vi phạm lớn.
Tô Dung không nghi ngờ, nếu như mình làm hư tượng sáp, chỉ sợ cũng không đi ra được phòng triển lãm tượng sáp. Mắt thấy một mình Adam làm hăng say, cô cũng chỉ cẩn thận quan sát mà không tham gia vào.
Hiển nhiên cách làm của cô làm cho Adam bất mãn, chẳng được bao lâu, Adam đứng lên nhíu mày nói: "Tô Dung, sao cô không làm cái gì vậy? Không phải là muốn để một mình tôi gánh vác nguy hiểm chứ?"
Nhưng mà đối với chỉ trích của cậu ta, Tô Dung có lý chẳng sợ: "Cậu cũng biết hành động đó nguy hiểm sao, tại sao tôi phải làm hành động nguy hiểm như vậy? Quân tử không đứng ở chỗ nguy hiểm, bây giờ lại còn chưa đến đường cùng, tại sao tôi lại phải đưa mình vào tình huống nguy hiểm?"
Adam không có lời nào để phản bác, cậu ta biết Tô Dung nói đúng, đúng là không cần liều mạng như vậy.
Nghĩ như vậy, cậu ta cũng không lục soát khắp nơi nữa, bày ra thái độ lười biếng: "Vậy trái lại tôi muốn nhìn thử cô cứ kiên trì như vậy, cuối cùng có thể đến đường cùng hay không."
Tô Dung không để ý đến cậu ta, lại tỉnh mỉ quan sát tượng sáp trước mặt. Bây giờ cô đã trở lại chỗ tượng sáp ba người kia, cẩn thận quan sát khuôn mặt của bà lão.
Nếp nhăn trên người bà làm đều được điêu khắc rất tỉ mỉ, còn có vết lốm đốm tuổi già, vết nứt trên môi tái nhợt. Nhìn qua giống người thật như đúc, để cho người ta không nhịn được mà hốt hoảng.
Đột nhiên, đôi mắt màu nâu đậm làm từ sáp mà Tô Dung đang nhìn chăm chú hơi động đậy một chút.
Một màn bất thình lình làm cho Tô Dung theo bản năng lui về phía sau. Nhưng sau khi chân phải vừa nhấc lên muốn lui ra, cô cảm thấy mình đụng phải thứ gì đó.
Bởi vì bản thân cũng chỉ là bị bất ngờ, cho nên lực độ lui về phía sau của Tô Dung cũng rất khắc chế, chỉ là vì muốn cách xa nguy hiểm. Trong nháy mắt khi chân phải đúng trúng đồ thì nhanh chóng đứng vững, giơ chân lên, lại đứng yên ở vị trí cũ.
Cô quay đầu lại nhìn thử, phát hiện sau lưng mình chính là tượng sáp người đàn ông gọi điện thoại, mới vừa rồi cô thiếu chút nữa đạp hư giày da của tượng sáp này.
Tượng sáp này vốn dĩ đứng ở trước mặt bà lão, lúc Tô Dung quan sát mặt bà lão, thật ra là đứng chen giữa hai tượng sáp này.
Nhưng vấn đề ở chỗ, khoảng cách của hai tượng sáp này gần như vậy sao?
Tô Dung thiếu chút nữa vi phạm nguyên tắc rơi vào nguy hiểm, cô hít một hơi thật sâu để thả lỏng tâm trạng.
Mà Adam ở xa xa chú ý đến động tác của cô, lập tức hỏi: "Sao vậy? Cô phát hiện ra cái gì sao?"
Tô Dung vuốt ngực trả lời: "Mới vừa rồi đột nhiên tôi nhìn thấy con ngươi của bà lão này động đậy, bị giật mình lùi ra sau một bước, thiếu chút nữa đạp trúng tượng sáp đặt phía sau.”
Tình huống lúc đó quả thật nguy hiểm, nếu không phải là bản thân cô không quá sợ, phản ứng lại kịp thời, sợ rằng đã thật sự gây ra sai lầm lớn rồi.
Bình phục lại tâm trạng, Tô Dung nghi ngờ nhìn tượng sáp người đàn ông gọi điện thoại. Cẩn thận nhớ lại một chút, cô dám khẳng định lúc ấy đến tượng sáp này tuyệt đối không có cách gần như vậy với tượng sáp bà lão, nếu không mới vừa rồi cô cũng sẽ không lùi ra phía sau một bước.
Nó nhất định là thừa dịp cô quay lưng mà di chuyển!
"Hả? Thật nguy hiểm! Cũng may là cô không có đạp trúng, nếu không tôi chỉ sợ đã mất đi một đồng đội rồi."
Adam may mắn nói.
Nhưng những lời này làm cho Tô Dung cảm thấy có gì đó sai sai, mặc dù cô đoán con người Adam thông minh chững chạc không giống như biểu hiện trên video phỏng vấn, nhưng cậu ta cũng là một người có tính cách tệ.
Nghe cô nói những lời vừa rồi, không cười nhạo cô yếu ớt đã là không tệ, lại còn biết an ủi cô? Người này coi trọng đồng đội như vậy sao?
"Reng reng reng reng reng reng!"
Lúc Tô Dung đang suy nghĩ, đột nhiên cô nghe được tiếng chuông điện thoại.
Nhìn về phía phát ra âm thanh, vậy mà âm thanh đó phát tra từ điện thoại trong tay của tượng sáp đàn ông kia.
Tô Dung: "?"
Động tĩnh quỷ dị này làm cho cô cứng đờ đứng tại chỗ, đầu óc điên cuồng vận chuyển. Tại sao đột nhiên lại có tiếng chuông điện thoại? Là có quan hệ với chuyện mới vừa rồi cô thiếu chút nữa đạp trúng đối phương sao? Cô phải nghe điện thoại sao?
Ba vấn đề liên tiếp làm cho Tô Dung có chút nhức đầu.
Cô quay đầu muốn hỏi ý kiến của Adam, lại đột nhiên ý thức được một chuyện: Đến bây giờ Adam cũng không mở miệng hỏi tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, vậy chứng minh khẳng định cậu ta không nghe thấy tiếng chuông này. Nếu không khẳng định cậu ta đã hỏi xảy ra chuyện gì rồi.
Nhưng tại sao chỉ có một mình cô đột nhiên nghe được tiếng chuông điện thoại? Chẳng lẽ bởi vì cô không có bị ô nhiễm sao, hoặc là bởi vì hành động mới vừa rồi của cô?
Tô Dung không xác định, xoắn xuýt một chút rồi đột nhiên hỏi Adam: "Adam, cho tôi xem hoa hồng của cậu."
Adam cho rằng Tô Dung chỉ muốn cách một đoạn thời gian xác định trạng thái tinh thần của bọn họ, vì vậy cũng không hỏi gì, trực tiếp móc hoa hồng ra. Giống với lúc trước, đóa hoa hồng này vẫn là màu hồng đậm. Điều này cũng chứng minh hai người bọn họ không có vấn đề gì, như vậy điện thoại này chắc không phải là vật mang đến ô nhiễm.