Hắn ta nói xong thì nuốt bột mà Tô Dung đổ ra trong tay cho mình.
Sau khi chắc chắn hắn ta đã ăn xong, lúc này Tô Dung mới hỏi: "Là trong tim của mỗi tượng sáp đều có con dấu sao?"
Cái vấn đề này hết sức ảo dịu, vừa có thể xác định lời mới vừa rồi có phải là thật hay không của "Adam", vừa có thể hỏi ra được đầu mối khác.
Mặc dù mưu kế này của cô rất dễ dàng nhìn ra, nhưng "Adam" cũng không từ chối, trả lời: "Không phải mỗi một, chỉ có con dấu ở tượng sáp đặc biệt."
Hắn ta vừa nói vừa chỉ vào tượng sáp bà lão: "Tượng sáp này động đậy dưới mi mắt của tôi và cô, tôi đoán đây chính tượng sáp đặc biệt. Sau khi cô biến thành tượng sáp vậy có thể nhìn thử rốt cuộc có phải là tượng sáp này hay không."
Tô Dung chính là chuyên gia chơi chữ, sao có thể không nhìn ra được lời của "Adam" là nói dối?
Trong câu đầu tiên của hắn ta thiếu chủ ngữ, chỉ nói "không phải mỗi một", lại không nói rõ ràng không phải là mỗi một cái gì. Nếu như câu trả lời chỉ đơn giản là "không phải mỗi một trong tượng sáp đều có tim", hắn ta có thể nói thẳng là được. Vốn dĩ thiếu chủ ngữ là không phù hợp với cấu trúc câu, nhất định là vì giấu diếm gì đó.
Mà thứ giấu diếm chính là thứ hắn ta coi thường, cũng chính là chủ ngữ.
Rốt cuộc ở trong tim thứ gì có con dấu?
Câu trả lời rất dễ thấy, nếu như không phải con dấu trong tim của điều tra viên, vậy đó chính là trong tim của quỷ quái.
Không phải vạn bất đắc dĩ, tất nhiên Tô Dung sẽ không cho rằng tim mình có con dấu. Hơn nữa như vậy không phù hợp với quái đàm quy tắc không cần phải chết.
Tô Dung suy nghĩ một chút, thừa dịp bột thành thực còn có công hiệu, cô hỏi tiếp: "Muốn đạt được con dấu, vậy tôi phải vận động mạnh, như vậy có phải sẽ làm hư thân thể tượng sáp. Vậy không phải trực tiếp phạm quy rồi sao?"
"Không sao, đến lúc đó tôi làm là được." "Adam" lập tức nói, nhưng kịp phản ứng lại lời này không hợp suy luận, lại bổ sung, "Ý của tôi là, cô biến thành tượng sáp đã không thể được xem là một bộ phận thân thể của cô nữa, sáp là một tài liệu cứng rắn nhất. Đến lúc đó tôi dùng cái đó lập chỗ trống bị vỡ cho cô là được."
Câu "sáp là tài liệu cứng nhất nhất" không phù hợp với lẽ thường, làm cho Tô Dung chú ý đến. Tại sao "Adam" lại cho rằng sáp là tài liệu cứng rắn nhất? Hắn ta ăn bột thành thật, những lời này nhất định là thật.
Đã biết sáp không hề cứng rắn, nếu như hắn ta có thể nói ra những lời này, có phải đã nói lên, đối với hắn ta sáp chính là thứ cứng rắn nhất không?
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Tô Dung lóe lên ánh sáng gì đó. Nhanh chóng bày ra bộ dạng ưu sầu: "Tôi sợ sau khi tôi biến thành tượng sáp tay sẽ không đủ cứng, nếu chỗ này có một con dao bằng sáp thì tốt rồi. Thôi, tôi vẫn là đi đến phòng bên cạnh xem thử có thể tìm được con dao làm bằng sáp hay không."
Lúc này cô mới hiểu được, quả nhiên hai khu này đều có chỗ dùng. khu nhân vật giống như là cung cấp ổ khóa, còn khu đồ vật thì cung cấp chìa khóa.
Chẳng qua không sao, dù sao vì không để cho cô phát hiện chân tướng, "Adam" chắc sẽ chủ động đưa chìa khóa cho cô.
Nghe vậy, đúng là "Adam" từ một góc tìm ra được một con dao làm bằng sáp tới : "Đừng nói tôi không giúp cô nhé, dùng cái này đi."
Hắn ta nói xong, thì vội vàng hỏi: "Sao cô còn chưa làm? Tôi cũng đã chuẩn bị nhiều như vậy, bây giờ cô sẽ không tiếp tục do dự nữa đi?"
"Dĩ nhiên là không có, cậu giúp tôi dời bức tượng kia ra đi, cách gần tôi một chút." Tô Dung mỉm cười, tựa vào vách tường nghiêng đầu nhìn hắn ta.
"Adam" không nghi ngờ xoay người lại muốn di chuyển tượng sáp kia. Ngay khi hắn ta xoay người, Tô Dung nắm chặt con dao bằng sáp, bước một bước dài xông đến, dùng hết sức toàn thân, từ phía sau đâm vào tim của hắn ta.
Cảm ơn kiếp sống thám tử, cô vô cùng hiểu rõ thân thể con người, coi như đâm từ sau lưng cũng sẽ không lo lắng đâm sai.
"Cô..." "Adam" bất ngờ không kịp đề phòng, khiếp sợ muốn quay đầu lại. Nhưng mà con dao làm bằng sáp kia cắm vào ngực của hắn ta đã dần hòa tan, dung nhập vào trong cơ thể của "Adam".
Chỉ chốc lát sau, "Adam" không nói được một chữ nào, nhanh chóng biến thành tượng sáp. Sau khi hoàn toàn biến thành tượng sáp, một tiếng ầm nổ ra, cả người hắn ta đều vỡ vụn.
“Rào rào!"
Một vật nhỏ rơi trên mặt đất, Tô Dung nhặt nó lên, chính là một con dấu.
Quả nhiên "Adam" không nói thật hoàn toàn, con dấu đúng là ở trong tim, nhưng không phải ở trong tim của tượng sáp mà là ở trong tim của hắn ta. Nếu như lúc ấy cô thật sự tin tưởng chuyện hoang đường của đối phương, bây giờ đã chết rồi.
Cô in con dấu lên tờ hướng dẫn của mình, trong nháy mắt trên tờ hướng dẫn xuất hiện một ký tự nhỏ hình đầu người. Bên cạnh nó chính là máy chụp hình nhỏ, và ngôi nhà nhỏ.
Mà sau khi in xuống xong con dấu lập tức biến mất.
Thỏa mãn nhìn hai lần, lúc này Tô Dung mới mở cửa, nhìn về phía "Tô Dung" bị Adam buộc lại, có bộ dạng giống như đúc với cô.
Nhìn người khác có khuôn mặt giống mình thật sự là một chuyện có chút khó chịu, Tô Dung lấy con dao ra, hài lòng thấy đối phương thay đổi sắc mặt.
"Cuối cùng cô cũng đi ra rồi." Thấy cô, Adam đứng lên, bất mãn nói: "Tại sao không trực tiếp mở cửa, để cho tôi đi vào trói tên kia lại? Hàng giả kia sợ tôi tiến vào, nhất định là sợ chúng ta hội họp với nhau. Chẳng qua nếu như cô đã đi ra, vậy hàng giả kia đã bị cô giải quyết rồi? Sao làm được?"
Lời này của cậu ta làm cho Tô Dung ý thức được, nếu để cho hai người giả này gặp nhau, sợ rằng sẽ xảy chuyện gì đó? Đừng thấy Adam là nói Tô Dung giả không để cho cậu ta mở cửa. Nhưng mà cậu ta đã bị ô nhiễm, đầu óc không tỉnh táo lắm, bị lừa gạt cũng rất có thể.