Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 393

Chương 393 -
Chương 393 -

Nhưng nếu chỉ là như vậy, mới bắt đầu sao hai người giả lại tách bọn họ ra? Hơn nữa rõ ràng "Adam" bên trong không hy vọng Tô Dung mở cửa, mà "Tô Dung” bên ngoài lại hy vọng cô mở cửa.

Cô không trả lời câu hỏi của Adam, mà là đi thẳng đến trước mặt "Tô Dung", giơ con dao lên, hỏi nghi ngờ của cô.

"Tô Dung" sợ hãi nhìn con dao kia, cô ta rõ ràng, Tô Dung có thể đi ra, khẳng định "Adam" đã bị giết, mà cô ta cũng không thể may mắn tránh thoát, cho nên sợ hãi.

"... Nếu tôi nói, cô có thể bỏ qua cho tôi sao?" Mặc dù cảm thấy không thể nào, nhưng cô ta vẫn hỏi.

Tô Dung lắc đầu một cái, lười hỏi lại. Từ thái độ của đối phương cô đã biết. Nếu như trước đó không giết "Adam", cô mở cửa đúng là xảy ra vấn đề. Nhưng mặc lệ là vấn đế gì, cô đã giải quyết xong, cũng không cần phải xoắn xuýt thêm làm gì nữa.

Tô Dung xác định xong chuyện này, cũng không định nghe câu trả lời, không chút lưu tình cắm con dao vào tim của cô ta, sau đó từ trong tim của cô ta lấy con dấu ra, tiện tay ném cho Adam vẫn đang trợn mắt há miệng: "Cậu thiếu tôi một ân huệ."

---

Lúc hai người cùng đi ra, cũng đã trở lại đại sảnh có hoa hồng màu trắng. Tô Dung vứt hoa hồng đỏ biến thành hoa hồng màu hồng đi, đột nhiên nói: "Xem ra một người đi ra từ phòng triển lãm sẽ đến đại sảnh hoa hồng đỏ, nhiều người đi ra thì sẽ đến đại sảnh hoa hồng trắng.”

Vốn dĩ Adam còn định cười nhạo cô ngu ngốc, bây giờ mới phát hiện chuyện này. Nhưng mới vừa nghĩ đến mình không hiểu gì hết thiếu người ta một ân huệ, lại bực bội im miệng.

Lúc mới vừa đi ra ngoài cậu ta hỏi Tô Dung rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao vừa đi ra đã hoàn toàn lột xác, hoàn thành xong nhiệm vụ rồi.

Trái lại Tô Dung cũng không giấu diếm, nhưng cũng không nói quá nhiều, chỉ là phương pháp lấy được con dấu chính xác cho cậu ta.

Nếu nói ra chuyện bột thành thật có khả năng sẽ bại lộ thân phận, cũng may chỉ cần cô không nói, cũng sẽ không ai biết xảy ra chuyện gì. Nếu có người hỏi sao cô dám tin tưởng lời của đối phương là thật, cô hoàn toàn có thể dùng chuyên ngành tâm lý học của mình để lừa gạt qua.

Không quan tâm đến tâm trạng xoắn xuýt của Adam, Tô Dung đi về phía Ngũ Minh Bạch và Serina đang ngồi nghỉ ngơi trong phòng khách. Trừ hai người bọn họ, trong phòng khách còn có hai người đang hôn mê. Trừ người đàn ông nước ngoài lúc trước, một người khác chính là người trong đội của Adam.

Ngũ Minh Bạch nhìn thấy cô, kinh ngạc vui mừng đứng lên muốn đi đến chỗ của cô. Nhưng khi nhìn thấy Adam. lại do dự dừng bước lại, mà Serena cũng lộ ra vẻ kinh ngạc không xác định.

Nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, Adam chỉ có thể tự ngồi một mình, chờ ba đồng đội còn lại của mình còn chưa đi ra.

Tô Dung đi đến, giải thích: “Mới vừa rồi tôi và Adam tổ đội, lấy được con dấu của phòng triển lãm tượng sáp."

."... Hình như mỗi khi gặp mặt, cô đều có thể mang đến cho chúng tôi chút ngạc nhiên mừng rỡ." Ngũ Minh Bạch nghe xong cũng chỉ hơi ngẩn ra, sau đó cảm thán một câu.

So với anh ấy, Serena lại vội vàng hơn, trực tiếp hỏi: "Sao cô làm được? Phòng triển lãm tượng sáp phải đi như thế nào?"

Cô ta rất rõ ràng, mặc dù mình không phải là người Hoa, không thể vô điều kiện lấy được sự giúp đỡ của Tô Dung, dĩ nhiên chỉ có thể chủ động hỏi, để cho cô có lòng tốt nói cho mình biết.

Tô Dung sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, đơn giản trả lời vấn đề của Serena. Bây giờ bọn họ chỉ còn ba người, mà cô đã đi qua phòng triển lãm tượng sáp, sẽ không thể lại đi nữa. Vì lý do an toàn, Ngũ Minh Bạch phải đi cùng một người mới được.

Không cần suy nghĩ đến chuyện liên minh với người nước A, bọn họ cũng không thiếu người, như vậy chỉ có thể hợp tác với Serena. cho nên Tô Dung mới nguyện ý nói tình báo này cho đối phương.

Ngũ Minh Bạch nghe được lời kết của cô, không nhịn được nhíu mày. Mặc dù đã lấy được phương pháp, nhưng thật sự bắt đầu thực hiện, chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy. Dù sao người giả mạo điều tra viên cũng là quỷ quái, muốn dùng dao làm bằng sáp giết chết chỉ sợ không đơn giản như thế.

“Chuyện đi đến phòng triển lãm tượng sáp có thể để sau, trước tiên chúng ta đến phòng triển lãm tranh sơn dầu đi!" Tô Dung cắt đứt suy nghĩ của anh ta: "Tôi đã trao đổi phương pháp lấy được con dấu với Adam, cũng có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ."

Nghe vậy, nhất thời Ngũ Minh Bạch lộ ra vẻ muốn nói lại thôi, xoắn xuýt hồi lâu mới mở miệng, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện đó, cô và Adam kia xảy ra chuyện gì? Cậu ta có mời cô đi nước A không?"

Anh ấy thật sự không hiểu, rõ ràng trước khi tách ra, bọn họ vẫn không đội trời chung với Adam, kết quả lúc trở về, Tô Dung đã tổ đội thông qua một phòng triển lãm với Adam rồi.

Rất có cảm giác một giây trước cô còn nói dâu tây ăn không ngon, một giây sau đã ăn một giỏ rồi.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của hai người, Tô Dung lắc đầu phủ nhận: "Không, không có, hai chúng tôi chỉ là cùng nhau hoàn thành một phòng triển lãm, không nói chuyện liên quan những đề tài khác."

Mặc dù bọn họ nói chuyện rất nhỏ tiếng, nhưng đại sảnh lại trống trải, thính lực của Adam lại tốt, cậu ta chế nhạo nói: "Tôi cũng không phải là người nào cũng mời được không?"

"Cậu!" Ngũ Minh Bạch lập tức tức giận, ở trong mắt anh ấy, Tô Dung hoàn toàn là một điều tra viên ưu tú, chỉ có chuyện cô từ chối, chứ không có người khác ghét bỏ cô.

Lúc này nghe được giọng điệu ghét bỏ của Adam, tất nhiên anh ấy rất tức giận: "Thật sự là có mắt không tròng, dù cậu có mời, Tô Dung cũng không nhất định sẽ đi!"

Khác với anh ấy, Tô Dung cũng không tức giận với lời chế nhạo này. Cô nhìn Adam một cái, cảm thấy lời mới vừa rồi kia của cậu ta không phải ý mà Ngũ Minh Bạch hiểu.

Bình Luận (0)
Comment