“Chắc là sẽ không, dù sao cậu ta vẫn chờ tôi nói phương pháp hoàn thành ở phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại." Tô Dung lắc đầu: "Hơn nữa chúng ta vào xem một chút thì biết, nếu như tài liệu làm ra bức tranh tương ứng với nội dung, mà có mấy bức tranh không tương ứng, không phải chứng minh cậu ta nói thật sao?"
Đây chính là một phương pháp tốt, Ngũ Minh Bạch gật đầu một cái. Mà Serena ở bên cạnh đột nhiên mở miệng, cẩn thận hỏi: "Chúng ta thật sự nói thật phương pháp thông qua phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại cho Adam sao?"
"Trên thực tế coi như chúng ta không nói, cậu ta chắc chắn cũng có thể thông qua." Tô Dung cho ra lời khuyên: "Cho nên không cần nói dối đặt bẫy gì đó."
Nghe vậy Serena lắc đầu một cái: "Nhưng nếu chúng ta nói phương pháp thông qua cho cậu ta, rất có thể bọn họ sẽ không tự mình thăm dò, trực tiếp hành động theo cách của chúng ta, như vậy đến lúc đó chúng ta rất dễ dàng gài bẫy bọn họ."
“Không, đây là lần giao dịch thứ hai, không có tiếp theo, cũng không có đảm bảo. Cho nên nếu như cậu ta không ngốc, tất nhiên sẽ chứng thực nghiêm túc đối với phương pháp thông qua mà tôi nói." Tô Dung nhìn Serena thật sâu: “Chỉ là trái lại tôi không biết cô lại hận Adam như vậy đó."
Lúc trước suy nghĩ của Tô Dung chính là Serena chính là nằm vùng mà Adam phái đến, cũng có khả năng là điều tra viên xui xẻo bị chia vào nhóm của bọn họ. Nhưng bây giờ xem ra, sợ rằng mục đích của cô ta không đơn giản như vậy?
Nước B sao...
"Dù sao quốc gia chúng tôi cũng không có quan hệ tốt với nước A, không phải sao." Nhận ra được chuyện không đúng, Serena vội vàng cười giải thích: "Chẳng lẽ các người không ghét Adam sao?"
"Ghét, nhưng bây giờ đã đạt thành quan hệ hợp tác, vậy không nên phản bội." Ngũ Minh Bạch rất tỉnh táo, trả lời khẳng định.
Thấy vậy, Serena cuối cùng cũng yên lặng, không nói gì nữa.
Bởi vì đã biết phương pháp thông qua, nhìn tranh sơn dầu cả một hành lang, Ngũ Minh Bạch quen cửa quen nẻo sắp xếp mọi người: "Serena, cô từ cửa bắt đầu quan sát hàng này, tìm ra tranh sơn dầu có tài liệu không tương ứng với nội dung, Tô Dung thì từ đối diện tìm, một hàng khác sẽ do tôi tìm."
Hai người hành động theo lời của anh ấy, Tô Dung nhanh đi đến đối diện. Bức tranh đầu tiên vẽ một vườn táo, đến gần có thể ngửi được mùi thơm trái táo. Hiển nhiên bức tranh này là dùng nước táo nghiền vẽ ra.
Tiếp đó là một bức tranh ruộng đồng vàng ươm, đập vào mặt là một mùi thơm để cho Tô Dung tin lời trong quy tắc --- những bức tranh sơn dầu này đều vô cùng hoàn mỹ.
Vẽ bình thường chỉ có thể để cho mắt của người cảm giác bức tranh này thật đẹp, nhưng tranh vẽ từ nước của thực vật thật lại có thể làm cho khứu giác, thị giác, thậm chí là cảm giác, để cho ai cũng giống như lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Hiển nhiên không chỉ là bởi vì bức tranh này dùng nguyên liệu tương xứng với nội dung, có lẽ bên trong còn có linh hồn giống như hình trong phòng triển lãm chụp hình.
Giống với phòng triển lãm chụp hình, phòng triển lãm tranh sơn dầu cũng không coi là rất khó. Như vậy xem ra, sợ rằng phòng triển lãm nghệ thuật hiện đại có độ khó như phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại.
Tô Dung vừa suy nghĩ vừa nghiêng đầu qua, đột nhiên nhìn thấy Serena ở sau lưng vươn tay muốn chạm vào tranh sơn dầu.
Tô Dung: "..."
Cô nhanh tay lẹ mắt kéo Serena ra, thấy được người phụ nữ này còn đang xuất thần, thở dài nói: "Tỉnh lại đi, mới vừa rồi cô bị dụ dỗ."
Vừa nói cô vừa liếc nhìn hoa hồng của Serena, đã biến thành màu hồng nhạt rồi.
Serena bị Tô Dung lôi kéo cuối cùng cũng đã tỉnh hồn lại, hoảng sợ nhìn tay của mình thiếu chút nữa đụng vào bức tranh kia: "Mới vừa rồi... Quái đàm quy tắc này cũng quá nguy hiểm đi!"
"Dù sao cũng là quái đàm quy tắc khó khăn mà." Tô Dung bất đắc dĩ lắc đầu một cái, lúc trước lần đầu tiên cô vào quái đàm khó, chính là quái đàm quy tắc vườn bách thảo, bị mùi trái cây ô nhiễm dụ dỗ, thiếu chút nữa không nhịn được. Nếu không muốn bị cám dỗ, hoặc là cố gắng lấy được sức mạnh tinh thần được thưởng, hoặc là trải qua nhiều lần, dĩ nhiên có kinh nghiệm chống trả.
Giống với Serena, một quái đàm đã bị cám dỗ hai lần, đoán chừng lần tiếp theo có khả năng sẽ thanh tỉnh hơn một chút.
Dĩ nhiên cô không nói ra những lời này, đây không phải là chuyện một người trải qua hai quái đàm quy tắc như cô nên biết.
Rất nhanh ba người đã tìm ra sáu bức tranh không nhìn ra được chất liệu vẽ cụ thể. Trong đó có bốn bức tranh vẽ người, có hai bức vẽ phong cảnh.
Nói đến bức tranh vẽ người, không ngoài dự đoán của Tô Dung, mấy bức tranh đó đều dùng máu tươi vẽ nên, còn có một bức tranh sơn dầu mô tả chiến tranh, xít lại gần một chút đã có thể ngửi được mùi máu tanh nồng đậm, phối hợp với nội dung của bức tranh, để cho người nhìn giật mình.
Nhìn sáu bức tranh được chọn ra, rất nhanh Tô Dung đã lựa ra một bức tranh vẽ thác nước: "Bức tranh này là dùng nước của thác nước vẽ ra."
“Sao cô biết được." Ngũ Minh Bạch kinh ngạc hỏi.
Tô Dung nhún vai, chỉ xuống một chỗ trong bức tranh: "Hai người nhìn hạt cát chỗ này đi, đây không phải là vẽ lên, mà là dính lên."
Những hạt cát dính vào đá được vẽ trên bức tranh, nếu như không cẩn thận quan sát hoàn toàn không phát hiện được. Lúc trước hai người đã chứng kiến năng lực quan sát của Tô Dung, lúc này trừ cảm khái trong lòng ra, cũng lười bộc lộ vẻ kinh ngạc.
Còn dư lại năm bức tranh không có cách nào xác nhận tài liệu gì, ba người Tô Dung hoàn toàn không hiểu gì về nghệ thuật, càng không có cách nào phân biệt được thuốc màu trên bức tranh là làm từ cái gì.
Mà cơ hội của bọn họ chỉ có một lần, tùy tiện thử, lỡ như xảy ra vấn đề, người nào sẽ phụ trách?