Chẳng qua có thể khẳng định, trong năm bức tranh này, nhất định có ba bức là chính xác, chỉ có hai bức là có vấn đề.
Tô Dung rút bức tranh phong cảnh duy nhất còn lại: "Dựa theo tỷ lệ xác suất, bức tranh này nhất định có thể lấy được con dấu."
Dù sao bọn họ không phân biệt được cái nào là đúng, vậy không bằng dựa vào vận may. Vận may của Tô Dung luôn không tốt, cho nên cô dựa vào tỷ lệ xác suất.
Trong phòng triển lãm này một nửa là tranh sơn dầu về vật, một nửa là về người, cũng không có khả năng tranh vẽ có vấn đề đều là vẽ người được?
Cô nói xong, không chút do dự xé bức tranh kia. trong tiếng kinh hô của hai người còn lại, thuận lợi nhận được con dấu. Tô Dung mỉm cười, in tờ hướng dẫn của mình lên con dấu mới.
Từ trước đến giờ cô thích làm xong chuyện của mình trước, sau đó xem thử có còn sức giúp đỡ người khác hay không. Nếu như ngay cả nhiệm vụ của mình cũng chưa hoàn thành, vậy giúp người khác không khỏi có chút thánh mẫu.
Tô Dung liếc nhìn những bức tranh còn lại, cô lựa tranh sơn dầu vẽ người phụ nữ mặc váy đỏ ra, giải thích: "Tranh này đều là màu đỏ, lấy thói quen bình thường của quái đàm quy tắc, có tỷ lệ rất lớn là sẽ dùng máu tươi vẽ thành. Nếu bức tranh này không có mùi máu tươi, vậy chắc không có vấn đề gì lớn."
Thật ra phương pháp phán đoán này cũng không hoàn toàn chính xác, nhưng không có cách nào, ai bảo trong bọn họ không có họa sĩ chuyên nghiệp chứ? Cũng chỉ có thể phán đoán thử vận may mà thôi!
Hiển nhiên phương pháp của cô mang lại linh cảm cho người khác, Ngũ Minh Bạch chọn ra một bức tranh yến hội: "Người ở trong bức tranh sơn dầu này nhiều như vậy, quần áo trên người lại phức tạp, khẳng định dễ dàng xếp tài liệu không tương ứng với nội dung vào trong tranh."
Chỉ là anh ấy không quyết đoán như Tô Dung, sau khi nói xong lại hỏi Tô Dung: "Tôi nói có đúng không?"
Tô Dung cười không nói, không trả lời. Cô không thể trả lời vấn đề này, bởi vì cô sẽ không phụ trách đối với lựa chọn của những người khác, cũng không muốn tự tìm phiền phức, nếu khẳng định câu trả lời của đối phương, lỡ như cuối cùng thất bại, vậy cô phải gánh tội rồi.
Không có được câu trả lời của cô, Ngũ Minh Bạch cười khổ một tiếng. Anh ấy nhìn chằm chằm bức tranh kia hồi lâu, cuối cùng vẫn xé bỏ nó. Một giây tiếp theo, một con dấu rơi ra.
Bầu không khí phòng triển lãm hơi thả lỏng một chút, Ngũ Minh Bạch nhanh chóng in con dấu vào tờ hướng dẫn của mình, sau đó cùng Tô Dung nhìn về phía Serena.
Hai người bọn họ đều đã làm xong, bây giờ còn không đi đơn giản chỉ là theo chủ nghĩa nhân đạo.
Mắt thấy còn có ba bức tranh dư lại, nhưng Serena lại không nhìn ra được bức nào có vấn đề, cô ta cầu xin nhìn Tô Dung: "Tô Dung, cầu xin cô, cô nhất định đã nhìn ra đi? Cô giúp tôi đi, tôi không muốn chết ở chỗ này."
Mặc dù quái đàm này thật sự sẽ không chết thật, nhưng mùi vị thất bại cũng không dễ chịu. Serena là một người rất có dã tâm, tất nhiên không cho phép mình thất bại trước mặt mọi người.
Nhưng Tô Dung lại lắc đầu: "Cô biết đó, tôi cũng không phải là người học nghệ thuật. Nếu thật sự không biết thì cô dựa theo vận may đi."
Nói đến chỗ này, đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó, lấy ra một bức tranh: "Tôi cảm thấy bức tranh này có thể lấy được con dấu."
Nghe vậy, đôi mắt của Serena sánh lên, vừa muốn nhận lấy bức tranh kia, đã nghe Tô Dung tiếp tục nói: "Vận may của tôi luôn rất kém, cho nên có thể loại bỏ bức tranh này. Chúc mừng cô, bây giờ là hai chọn một.
Serena: "..."
Ngũ Minh Bạch: "..."
Nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của hai người, Tô Dung không nhịn được cười. Cô vẫy tay, một mình đứng ở chỗ gần bình phòng cửa ra, chờ Serena đưa ra quyết định cuối cùng.
Do sự một chút, Serena lắp bắp nhìn về phía Ngũ Minh Bạch: "Vận may của anh như thế nào?"
Chỉ trong vòng một phút, Ngũ Minh Bạch đã cạn lời hai lần. Dù cho giáo dưỡng của anh ấy tốt, cũng không nhịn được trợn trắng mắt: "Tôi chính là một người bình thường, vận may có tốt có xấu, cô cũng đừng hy vọng vào tôi."
Thấy anh ấy nói khẳng định như vậy, Serena thất vọng cuối đầu, nhìn hai bức tranh kia. Do dự rất lâu, cô ta cẩn thận chọn bức tranh bên trái. Là nên cẩn thận, dù sao đây là quyết định sống chết.
Sau khi lựa chọn xong, Serena cũng không do dự, trực tiếp xé bỏ bức tranh kia.
"Roẹt!"
Một con dấu xinh xắn rơi xuống đất.
Bầu không khí của phòng triển lãm hoàn toàn thả lỏng, vốn dĩ Tô Dung đang dựa vào tường, cũng đứng thẳng người lên: "Chúc mừng thông qua, đi thôi, chúng ta nên ra ngoài rồi."
Chờ ba người đi ra, trong phòng khách vẫn chỉ có một mình Adam. Cậu ta thấy ba người Tô Dung đã đi ra, khó chịu hừ một tiếng, nói trước: "Quy tắc phòng triển lãm hiện đại, tội phải chờ đồng đội của mình trở về mới nói cho các người biết?”
Hiển nhiên làm như vậy là không muốn liên minh nước A rơi vào hạ phong, Tô Dung cũng không có ý kiến gì. Bọn họ mới vừa xong một phòng triển lãm, nghỉ ngơi một lát cũng tốt.
Đợi khoảng 10 phút, cuối cùng có hai người đi ra từ trong cửa. Không, phải nói là một người một tượng sáp đi ra.
Thấy bộ dạng chật vật của bọn họ, sắc mặt Adam cực kỳ khó coi, đi tới hỏi người sống duy nhất: "Dwyane, xảy ra chuyện gì? Tôi không phải đã nói phương pháp thông qua cho các người rồi sao, sao không mang được Martini về, còn khiêng một người về?"
"Chuyện này không thể tránh chúng tôi được!" Người đàn ông tên Dwyane đặt tượng sáp qua một bên, nói: "Lúc chúng tôi đến đại sảnh hoa hồng đỏ, nghe nói Martini đã đi vào rồi."
"Nghe nói? Nghe ai nói?" Nghe được trọng điểm, Adam lập tức truy hỏi,
"Nhân viên đồng phục đỏ nha." Trên mặt Dwyane tràn đầy vô tội còn đắc ý nói ra suy đoán của mình. “Đại sảnh hoa hồng đỏ đều là nhân viên đồng phục màu đỏ, đều giống với nhân viên đồng phục xanh dương. Cho nên bọn họ sẽ không gạt tôi!”
Nghĩ đến chuyện lúc trước Tô Dung nói nhân viên đồng phục đỏ có vấn đề, Adam xoa mày. Cậu ta rõ ràng Martini không phải là người lỗ mãng, biết phòng triển lãm tượng sáp nguy hiểm, không thể nào mạo hiểm một mình xông vào được.
Dwyane tuyệt đối đã bị nhân viên đồng phục đỏ lừa!