Đối với đồng đội thành sự chưa đủ bại sự có thừa này, Adam đã vô cùng bất đắc dĩ. Cậu ta cũng lười giải thích, hỏi tiếp: "Vậy người này thì sao? Người này lại xảy ra chuyện gì?"
Cậu ta chỉ vào người biến thành tượng sáp.
Dwyane đau khổ nói: "Sau khi chúng tôi đi vào thì cố ý tách ra đi riêng, rất nhanh giống với cậu nói, xuất hiện hai người giống với đối phương. Bởi vì không xác định chúng tôi có thể tự mình đối phó với đối phương hay không, cho nên tôi lập tức cưỡng ép vượt qua người giả kia mở cửa ra, hai người cùng nhau chống lại hai người giả kia."
Lúc Tô Dung nghe đến chỗ này cũng hơi chú ý, cô vẫn luôn rất tò mò tại sao "Tô Dung" giả muốn cô mở cửa.
"Kết quả người giả mạo tôi đột nhiên há miệng nuốt chửng người giả của Cilic, dọa cho hai người chúng tôi đều sợ đến choáng váng. Sau khi phát hiện chúng tôi lập tức công kích người giả đó, nhưng nó đặc biệt lợi hại, hoàn toàn không đánh lại." Dwyane run rẩy kế lại: "Adam, không phải trước đó cậu nói với chúng bọn nó rất dễ đánh sao? Hoàn toàn không phải như vậy nha!"
Thấy người này than phiền, Adam không nhịn được nói: "Đó là hai người giả cộng lại với nhau, dĩ nhiên uy lực sẽ tăng nhiều. Nói tiếp đừng đánh trống lảng!"
Dwyane không thể làm khác hơn là tiếp tục nói: "Chúng tôi tìm được một con dao bằng sáp, là tôi cầm. Cilic dùng vũ khí thường giết người giả đó, kết quả mới vung một dao xuống, cả người và dao đều nhanh chóng biến thành tượng sáp. Tội vội vàng thừa dịp này cắm con dao bằng sáp vào tim của người giả kia, sau đó nhanh chóng cắt đứt con dao nối với Cilic."
"Nhưng Cilic cũng không thể vì ngọn nguồn hóa tượng sáp đã cắt đứt mà kết thúc, rất nhanh cậu ta cũng biến thành một người tượng sáp. Mà bởi vì hai người giả kia đã thống nhất, tôi chỉ đạt được một con dấu mà thôi." Cậu ta thở dài: "Nhưng tôi không đành lòng để Cilic ở bên trong đó một mình, cho nên liền chuyển cậu ta ra đây, nhìn xem thử còn có cách nào không. Đúng rồi, tôi không tìm được tượng sáp của Martini."
Adam cũng lười vạch trần cậu ta, cậu ta ôm tượng sáp của Cilic là vì tốt bụng sao? Rõ ràng là vì sợ một mình đi ra ngoài sẽ không trở về được chỗ này, mới ôm Cilic đi ra.
Adam đang muốn nói gì đó, đột nhiên Tô Dung đứng lên: "Hoa hồng trắng biến đỏ!"
Nghe vậy tất cả mọi người đều nhìn hoa hồng xung quanh, quả nhiên nhìn thấy những bông hoa hồng trắng đều biến thành màu đỏ như máu. Hoa hồng màu đỏ đang không ngừng lan tràn, leo lên hai người hôn mê trong phòng, vượt qua tượng sáp, bò đến chỗ mọi người.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Ngũ Minh Bạch cũng đứng lên, kinh ngạc nói:
“ "Nó" tới sao? Nhưng chúng ta xúc phạm quy tắc gì?"
Không để ý đến anh ấy, Tô Dung dẫn đầu chạy đến nhà vệ sinh, đi theo sau chính là Adam.
Quy tắc thứ mười của viện bảo tàng nghệ thuật [Trong viện bảo tàng nghệ thuật Hoa Hồng có rất nhiều hoa hồng màu trắng, nếu như hoa hồng biến thành màu đỏ, xin nhanh chóng rời khỏi khu vực đang ở, đều đi đến nhà vệ sinh tị nạn.]
Bây giờ hoa hồng biến thành màu đỏ, tất nhiên phải nhanh chóng đi nhà vệ sinh dựa theo quy tắc. Dựa theo suy luận mà bọn họ đã suy đoán trong phòng triển lãm, hoa hồng trắng có thể chịu đựng ô nhiễm. Hoa hồng trắng hoàn toàn biến thành màu đỏ đại biểu trình độ tiếp nhận ô nhiễm của nó đã đạt đến cấp cao nhất.
Nói cách khác chính là bây giờ đều là một mảnh ô nhiễm, nếu như còn không chạy, chỉ sợ cũng chỉ có thể chờ bị ô nhiễm thôi.
Những người khác cũng kịp phản ứng lại, co giò chạy như điên theo Tô Dung. Tô Dung nhớ đến thiết lập nhân vật của mình, một lần tăng thêm lực lượng, một lần tăng thêm tốc độ, cho nên cũng không chạy quá nhanh, chỉ để mình là người thứ hai từ dưới đếm lên.
Ở sau lưng cô chính là Dwyane nước A, cậu ta chạy rất chậm, hoàn toàn không đuổi kịp người trước mắt.
Trên mặt đất hai bên hành lang phủ kín hoa hồng trắng, mà ở sau lưng mấy người, một mảnh đỏ như máu nhanh chóng lan tràn lên hoa hồng màu trắng, tốc độ cực nhanh, trực tiếp đuổi đến chỗ mọi người.
Những hoa hồng đỏ tươi kia đã không có vẻ đẹp kiều diễm ngày bình thường, lúc này nó giống như một cái miệng to đầy máu, giương nanh vuốt muốn nuốt mọi người vào trong bụng.
Mà không biết từ lúc nào trên vách tường xung quanh cầu thang treo đầy hình người, người trong hình há miệng luyên thuyên khuyên mọi người.
"Chạy cái gì? Nhìn hoa hồng xinh đẹp sau lưng các ngươi một chút đi!"
"Mệt mỏi không? Mệt mỏi thì dừng lại nghỉ ngơi một chút đi."
"Các ngươi không chạy thoát đâu, giãy giụa chỉ phí công mà thôi."
Mỗi một câu nói đều làm hao mòn ý chí của mỗi người, mỗi một tiếng đều làm nhiễu loạn lòng của mỗi người, để cho mọi người đều muốn quay đầu nhìn thử cảnh đẹp sau lưng, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Mặc dù ai cũng biết lúc này một khi dừng lại, chỉ sợ phải đối mặt với kết cục bị ô nhiễm.
"Ầm!"
Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng người ngã xuống. Tô Dung vừa chạy vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy Dwyane ngã lăn xuống đất. Không biết từ lúc nào trên chân của cậu ta đã bị dây hoa hồng quấy vào, mấy đóa hoa hồng màu đỏ kiều diễm từ dưới nở rộ lớn, diễu võ dương oai trên người của cậu ta, vô cùng có sức sống.
"Cứu tôi!" Dwyane đưa tay cầu xin Tô Dung, muốn cô trở lại kéo mình một cái.
Nhưng chuyện cậu ta ngã xuống cũng không làm chậm tốc độ hoa hồng đỏ lan tràn, nếu như lúc này dừng lại không chỉ không cứu được đối phương, ngay cả mình cũng bị kéo vào.
Cho nên đối với sự cầu cứu của cậu ta, Tô Dung không chút do dự xoay người, tăng thêm một chút tốc độ chạy về phía trước. Mấy người trước mặt cũng không quay đầu lại, bọn họ đều biết mình không có sức cứu người.
Hành lang đi đến nhà vệ sinh thật sự dài đằng đẵng, thật giống như chạy thế nào cũng không đến điểm cuối. Rõ ràng tấm bảng ghi nhà vệ sinh ở ngay trước mắt, nhưng làm thế nào cũng không chạm đến được. Nhìn thì rất gần như đi lại rất xa, để cho người ta không nhịn được dâng lên sự tuyệt vọng trong lòng.