Cô nhớ rất rõ ràng, phía trên tờ hướng dẫn này có hai con dấu, hơn nữa hai con dấu này đều là cô giúp đỡ in lên. Nhưng bây giờ phía trên lại trống không, không có con dấu nào. Nhất thời Tô Dung đã hiểu, tờ hướng dẫn có thể đánh lui được hoa hồng đỏ, không phải dựa vào tờ hướng dẫn, mà là con dấu ở phía trên!
Hai người còn lại cũng kinh ngạc nhìn tờ hướng dẫn trống không, bọn họ còn nhớ, lúc ấy Tô Dung cố ý in con dấu của phòng triển lãm chụp hình lên tờ hướng dẫn này, bây giờ đã trống trơn rồi.
Tô Dung muốn chắc chắn suy đoán của mình, lên tiếng hỏi Adam: "Hai tờ giấy hướng dẫn mà mới vừa rồi cậu ném đi phía trên có mấy con dấu?"
"Một cái có hai con dấu, cái khác có ba con dấu." Adam nói xong, vừa đi đến trước mặt Dwyane, vươn tay đánh thức cậu ta.
Nghe vậy, Tô Dung như có điều suy nghĩ gật đầu một cái: "Xem ra một con dấu có thể thanh trừ phạm vi bán kích 2 mét, con dấu có thể chồng lên."
Con dấu trừ có thể thông quan, còn có thể bảo vệ mình. Đúng là vô cùng có tác dụng. Chỉ là sau lần này dùng, vậy phải đi vào phòng triển lãm gom góp con dấu.
Trong quy tắc thứ 9 của viện bảo tàng nghệ thuật [phòng triển lãm có thể thăm viếng nhiều lần, đi nhiều lần mới có thể lãnh hội được sự tuyệt vời của phòng triển lãm], nửa câu sau là sai.
Nói cách khác mặc dù có thể đi thăm quan nhiều lần, nhưng như vậy không tốt, chắc chắn là nguy hiểm tứ phía.
Nên biết lần đầu tiên thăm quan, đám người Tô Dung cũng không gặp được nhiều nguy hiểm lắm. Ví dụ như "Mặt khóc thút thít’ trong phòng triển lãm chụp hình, cũng với tranh sơn dầu thuần sắc trong phòng triển lãm trong sơn dấu, còn có "tiếng khóc nức nở" trong phòng triển lãm cổ đại. Những nguy hiểm này cũng chưa từng xuất hiện.
Tô Dung vô cùng hiểu vận may của mình, lấy vận may của cô, trên cơ bản chỉ cần ở trong quái đàm có nguy hiểm, cô nhất định sẽ gặp được. Tỷ lệ chỉ 50% trong nháy mắt bị kéo lên 100%.
Nhưng lần đầu tiên đi đến những phòng triển lãm kia thì không gặp các loại tình huống nguy hiểm này, chỉ có thể nói rõ lần đầu tiên bọn họ đi thăm quan sẽ không xuất hiện những nguy hiểm này.
Lần đầu tiên sẽ không xuất hiện, vậy chỉ có thể là lúc đi vào thăm quan lần thứ hai thứ ba sẽ xuất hiện. Mà dù có cách đối phó với những nguy hiểm này, cũng không có khả năng dễ dàng như lúc mới bắt đầu.
Nói cách khác, lần đầu tiên đi thăm quan là độ khó bình thường, mà từ lần thứ hai bắt đầu, sẽ biến thành độ khó cao.
Cái quái đàm quy tắc này đúng là khắp nơi đều có bẫy. May mà không có ai ném tờ hướng dẫn của mình ra, nếu không thì thảm rồi.
Nghĩ tới đây, cô nhìn về phía Dwyane đang xoa đầu mới vừa tỉnh lại, không khỏi thở dài. Những người khác đều đã tham gia mấy phòng triển lãm rồi, cũng không thể nào đi cùng với cậu ta tham quan tiếp nữa, ví dụ như phòng triển lãm chụp hình.
Lấy tình huống của Dwyane, nếu để cho cậu ta một thân một mình đi thăm quan phòng triển lãm chụp hình lần thứ hai, sợ rằng phải chết.
"... Tôi đây là bị cái gì vậy? Tôi lại không chết sao?" Dwyane bị Adam đánh thức mờ mịt nhìn mọi người, lúc nhìn thấy Tô Dung, lộ ra vẻ tức giận: "Tại sao cô lại không cứu tôi!"
Cậu ta nói xong còn muốn đi đến chỗ Tô Dung, còn chưa đi được hai bước đã bị Adam kéo lại: "Cậu muốn làm cái gì?"
"Cô gái kia! Cậu biết không? Lúc ấy cô ta trơ mắt nhìn tộôi bị dây leo hoa hồng làm trật chân té ngã, lại không quay đầu lại cứu tôi!" Dwyane tức giận vô cùng, thấy không thoát được trói buộc của Adam, thì vươn tay chỉ vào Tô Dung mắng: "Tại sao lại có một cô gái độc ác như cô chứ?"
"Ha ha!"
Nhìn bộ dạng này của cậu ra, Tô Dung thật sự không nhịn được cười, thấy Adam không có ý thả tay của người này ra, cô ung dung đi tới trước mặt Dwyane, đứng ở vị trí cậu ta không với tới được.
"Cô cười cái gì? Cô còn có mặt mũi cười à?" Dwyane không hiểu, tức giận mắng.
"Tôi là mẹ của cậu sao?" Trên mặt Tô Dung nở nụ cười thân thiết lại có chút nghi ngờ, thấy Dwyane ngẩn ra, lại tiếp tục thành khẩn hỏi: "Nếu như tôi không phải là mẹ của cậu, cậu có mặt mũi gì yêu cầu tôi mạo hiểm tính mạng cứu cậu?"
Vẻ mặt của cô quá mức thành thật, một lát sau Dwyane mới phát ứng lại Tô Dung đang mắng mình, nhất thời làm ồn ào lên: "Hoa Hạ các người không phải có nói người với người phải giúp đỡ nhau sao? Quả nhiên miệng đầy lời nói dối!"
"Là người cùng người, không phải người cùng chó." Tô Dung tiếp tục thành thật nói: "À, xin lỗi, hình như tôi làm nhục chó rồi."
Mắt thấy Dwyane đang muốn tức giận mắng chửi tiếp, đột nhiên sắc mặt Tô Dung trở nên âm trầm, vỗ nhẹ lên mặt của cậu ta, dịu dàng nói: "Súc sinh cứ ngoan ngoãn đi, nếu lại kêu loạn, tôi sẽ nói những chuyện mà cậu đã làm ra."
Hài hước trong mắt của cô cùng với giọng nói dịu dàng hoàn toàn không hợp, để cho Dwyane đang tức giận cũng không nhịn được lộ ra vẻ nghi ngờ: "Tôi có chuyện gì?"
Nhìn bộ dạng hơi hoảng hốt, cố gắng bình tĩnh của cậu ta. Tô Dung cũng biết mình không đoán sai. Cô tiến đến bên tai Dwyane, nhẹ giọng nói: "Một chân đạp hai thuyền."
Trong nháy mắt, sắc mặt của Dwyane trở nên tái nhợt. Cậu ta sợ hãi nhìn Tô Dung, thậm chí không dám hỏi tại sao cô biết được.
Còn về Tô Dung làm sao biết? Đương nhiên và quan sát thêm suy đoán rồi.
Dwyane này, có thể sống đến bây giờ, hiển nhiên không phải là người ngu, hoặc là nói cậu ta chắc chắn có mấy phần thông minh. Mà người như vậy lại bị lừa bởi nhân viên đồng phục màu đỏ, rõ ràng cậu ta rất rõ Martini sẽ không dám một mình đi vào phòng triển lãm tượng sáp nguy hiểm, nhưng vẫn tin lời nói dối của nhân viên đồng phục đỏ.