Chuyện này rất không phù hợp với lẽ thường.
Sau đó, dưới tình huống hoàn thành nhiệm vụ, cậu ta lại để cho Cilic biến thành tượng sáp. Đã có biện pháp thông qua, có tấm gương đi trước còn có thể thất bại.
Tổng cộng có ba người, dưới tình huống còn có phương pháp, cuối cùng chỉ có một mình Dwyane là trở lại, vậy sao có thể không cho người ta cảm thấy kỳ lạ được?
Ở trong quái đàm, biểu hiện của Adam khác với bên ngoài, nhưng có một chút giống, chính là cậu ta vô cùng tự tin, có lẽ cũng có thể nói là kiêu ngạo,
Cho nên cậu ta không cho rằng Dwyane ngu ngốc phạm sai lầm như vậy là có cái gì không đúng, mà Tô Dung là người đứng xem, lại có thể dễ dàng phát hiện.
Như vậy Tô Dung suy đoán Dwyane một chân đạp hai thuyền, không chỉ làm việc cho nước A.
Đúng như dự đoán, cô đã đoán đúng.
Mắt thấy bộ dạng thất thần của Dwyane, sẽ không nói mấy lời làm cho người ta chán ghét nữa. Tô Dung mới lui ra phía sau, nhìn về phía Adam: "Như vậy bây giờ tôi dùng phương pháp phòng triển lãm cuối cùng đến trao đổi với cậu?"
Adam phức tạp nhìn Tô Dung, cũng không hỏi cô uy hiếp Dwyane như thế nào, chỉ là cầm ra một mảnh lá cây màu xanh da trời đưa cho cô: "Nhiệm vụ của phòng triển lãm hiện thực là trước khi tan làm phải từ chức, điểm khó khăn của chỗ này là sẽ khi đi vào điều tra viên sẽ mất hết trí nhớ. Đây là đạo cụ quái đàm suy nhất. Cô ngậm nó vào, tự mình quyết định một chữ mấu chốt. Chỉ cần cô ở trong phòng triển lãm hiện thực nhắc đến chữ mấu chốt đó, là có thể khôi phục trí nhớ."
Tô Dung nghe vậy, nhận lấy lá cây kia, đang muốn mở miệng, đã nghe Adam kiêu ngạo nói: "Trả ân huệ cho cô!"
"Tôi..."
Cô còn chưa nói xong, Adam đã cắt đứt lời của cô: "Cô không cần cảm ơn tội. Con người của tôi có ân báo ân, có oán báo oán, sẽ không để cho cô thua thiệt đâu."
"Không phải..."
"Sau khi đi ra ngoài tốt nhất đừng biểu hiện thân thiết với tôi, tôi không muốn bị bọn họ hiểu lầm chúng ta là bạn." Adam hất cằm, vẻ mặt thật sự rất thiếu đánh.
"Cậu..."
Adam: "Tôi là như vậy, cô không thích cũng không có cách nào."
"..."
Thấy Tô Dung im lặng, trái lại cậu ta nhìn về phía cô hỏi: "Cô muốn nói gì?"
Tô Dung không nhịn được trợn mắt nói: "Tôi muốn hỏi nếu sau khi tôi đi vào bị mất trí nhớ, nuốt lá cây này vào rồi thì nên làm cái gì?"
Không nghĩ đến mới vừa rồi mình hoàn toàn đoán sai, Adam hiếm khi cảm thấy lúng túng. Chẳng qua rất nhanh đã khôi phục lại như cũ, "hừ" một tiếng: "Đừng dùng nhận biết thiếu thốn của cô suy đoán đạo cụ quái đàm này, sau khi ngậm nó vào miệng thì nó sẽ biến mất, lúc chờ cô khôi phục trí nhớ, lại nhổ nó ra là được."
"Cảm ơn." Tô Dung chân thành nói cảm ơn, quả quyết ngậm mảnh lá cây vào miệng, sau đó suy nghĩ một chút nói chữ mấu chốt: "Chữ mấu chốt là "vấn đề"."
Tô Dung vô cùng hiểu rõ mình, một khi cô bắt đầu suy nghĩ, nhất định sẽ nói ra cái từ này. Coi như mất trí nhớ, cô cũng nhất định sẽ bởi vì nguyên nhân gì đó bắt đầu suy luận.
Chẳng qua cô vẫn là lần đầu tiên thấy được quái đàm quy tắc làm cho người ta mất trí nhớ, cũng không biết đến lúc đó sẽ có tình hình gì. Nhưng Tô Dung dám khẳng định cô tuyệt đối không thích cảm giác mất trí nhớ, cũng may sẽ không duy trì thời gian quá dài.
Bởi vì sau khi đi vào sẽ mất trí nhớ, trước đó nói nhiều đi nữa cũng không có tác dụng gì. Cũng không hàn huyên gì, ba người cùng nhau đi đến phòng triển lãm hiện thực.
Lại là một ngày buồn chán.
Tô Dung nhàm chán nằm ở trên bàn làm việc, bây giờ đã là xế chiều, còn hai giờ nữa là tan làm. Cô đã làm xong hết nhiệm vụ, có thể nói là không có việc gì làm.
Tùy ý lật giở tài liệu, Tô Dung đột nhiên phát hiện xấp tài liệu này có một tờ giấy cô chưa từng thấy. Từ tinh thần tò mò muốn biết, Tô Dung rút tờ giấy này ra. Lúc này mới phát hiện phía trên lại có mấy quy tắc.
《 Quy tắc phòng triển lãm hiện thực》
Một, đây là một công ty giả, nhưng bạn không thể nói chuyện này cho bất kỳ người nào. Nhớ lấy, ai cũng sẽ không tin chuyện này.
Hai, không cần để ý người khác thăm dò từ "hiện thực" với bạn, làm bộ như không nghe thấy.
Ba, từ chối đồ ăn của bất kỳ người nào, dù người đó là đồng nghiệp có quan hệ rất tốt với bạn.
Bốn, làm ơn trước khi tan làm tìm một lý do thích hợp từ chức, lấy được con dấu từ chức, nếu không bạn sẽ vĩnh viễn không rời khỏi được phòng triển lãm này.
Năm, trước khi từ chức không thể rời công ty.
Sau, ngày cá tháng tư vui vẻ!
Sáu quy tắc rất kỳ lạ, chợt nhìn cảm thấy rất kỳ lạ khủng bổ, nhưng nhìn đến quy tắc màu đỏ cuối cùng, Tô Dung không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cô đã nói ra, đang làm việc thật tốt, sao lại bắt đầu có diễn biến kỳ dị rồi?
Thì ra là đùa giỡn của ngày cá tháng tư!
Nhưng hôm nay là ngày cá tháng tư sao?
Tô Dung lật lịch đặt trên bàn, thật đúng là ngày cá tháng tư. Tô Dung gõ đầu một cái: "Sao đến ngay cả ngày cá tháng tư mình cũng quên.""
"..."
Cô yên lặng chốc lát, ý thức được có chỗ nào đó không đúng. Tô Dung rất hiểu mình, có lẽ Tô Dung sẽ quên ngày 1 tháng 4 là ngày cá tháng tư, nhưng tuyệt đối sẽ không quên hôm nay là ngày 1 tháng 4.
Nhưng mới vừa rồi cô rõ ràng không có chút ấn tượng nào đối với ngày tháng hôm nay, còn phải thông qua lịch để kiếm chứng.
Hình như từ khi nhìn thấy tờ giấy kia thì bắt đầu kỳ lạ rồi, cô lại nhìn về phía những quy tắc kia, đọc lại một lần. Nếu như coi thường quy tắc cuối cùng, mấy quy tắc trước thật sự làm cho người ta phải suy nghĩ kỹ.
Rất nhanh Tô Dung đã chú ý đến một chỗ kỳ lạ, phần quy tắc này có tên là 《 Quy tắc phòng triển lãm hiện thực》 .**