"Phòng triển làm hiện thực" là chỗ nào? Công ty của cô đâu có được gọi với cái tên này?
Quy tắc sau đó nói cần phải từ chức trước khi tan làm, theo lý thuyết từ chức rời đi chắc là đang nói công ty này, nhưng trên quy tắc lại nói "rời khỏi phòng triển lãm".
Loại mâu thuẫn này càng làm cho quy tắc thêm phần quỷ dị, nếu quả thật là đùa dai của một người, vậy chắc người này cũng không để lại một cái bug rõ ràng như vậy!
Nhưng vì một phần quy tắc không giải thích được lại đi từ chức công việc đang làm. Nếu cố gắng thêm một ngày nữa cô có thể lấy được khen thưởng cuối năm, công ty rõ ràng có quy định, nếu nghỉ việc trước thời hạn, sẽ không thể nhận được thưởng cuối năm.
Nên biết khen thưởng cuối năm là mấy chục ngàn tệ! Ở trong ngày cá tháng tư từ chức, nhìn qua giống như chỉ có đứa ngốc mới làm.
Tờ quy tắc này chỉ có một mình cô nhận được sao?
Tô Dung không các định đánh giá xung quanh.
Đồng nghiệp bên cạnh có quan hệ không tệ thấy cô đột nhiên nhìn xung quanh, tò mò hỏi: "Cô nhìn cái gì vậy?
Cô ấy hỏi xong, lại tiện tay đưa cho Tô Dung một miếng bánh quy nhỏ: "Là tôi tự làm, nếm thử xem mùi vị như thế nào?"
Theo bản năng, Tô Dung nhớ đến quy tắc thứ ba [từ chối thức ăn của bất kỳ người nào đưa cho bạn, dù là đồng nghiệp có quan hệ rất tốt ] mình mới đọc được.
Mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy tờ quy tắc kia rất hoang đường, nhưng Tô Dung vẫn lựa chọn lắc đầu, từ chối miếng bánh quy nhỏ kia: "Tôi bắt đầu giảm cân rồi, từ chối tất cả quà vặt."
"Cô gầy như vậy, sao đột nhiên muốn giảm cân?" Đồng nghiệp kinh ngạc hỏi.
"Mặt tôi gầy thôi, nhưng đã có mỡ bụng rồi." Tô Dung vừa trả lời, vừa tỉnh bơ quan sát tài liệu ở bên cạnh bàn của cô ấy.
Tờ giấy quy tắc này được làm từ chất liệu có chút đặc biệt, không phải là giấy A4 bình thường. Hiển nhiên trên bàn của đồng nghiệp cũng không có phần quy tắc này, chỉ có một mình cô nhận được thôi.
Ai lại đặc biệt đùa dai với cô chứ? Trong công ty, có quan hệ tạm được cũng chỉ có một vị đồng nghiệp này thôi, còn là do vì cô ấy ngồi bên cạnh cô, Tô Dung cố ý kết bạn.
Trong công tác, trước mắt cô không có cơ hội thăng chức, cũng không có mâu thuẫn với người khác.
Dưới tình huống như vậy, những người không quen khác không thể nào lại đùa như vậy với cô, muốn cô chủ động từ chức sao?
"Có vấn đề..." Tô Dung nhíu mày lẩm bẩm một câu.
Một câu này vừa ra khỏi miệng, đột nhiên cô ngây người tại chỗ. Nhiều trí nhớ lũ lượt vọt vào đầu, để cho cô cảm thấy đầu thật đau.
Thật vất vả sắp xếp trí nhớ trong đầu xong, Tô Dung xoa thái dương, nhổ ra miếng lá cây đã biến thành màu trắng. Đôi mắt của cô trở nên tỉnh táo rõ ràng.
Thì ra là như vậy, cái đạo cụ quái đàm thật sự quá có tác dụng, trí nhớ hoàn toàn quay trở lại rồi.
Tô Dung nhanh chóng viết một lá đơn từ chức, lý do là muốn gây dựng sự nghiệp tự mở phòng thám tử của mình.
Tô Dung suy nghĩ một chút, cô không lập tức rời đi, mà là quan sát khắp nơi. Theo lý thuyết ba điều tra viên bọn họ đều tiến vào phòng triển lãm này, như vậy phải ở cùng một công ty mới đúng. Nếu như có thể, cô vẫn hy vọng có thể giúp đỡ hai người khác một chút.
Dù sao trong quy tắc, quy tắc cuối cùng "Ngày cá tháng tư vui vẻ" Thật sự quá phạm quy, rất có thể để cho người ta trực tiếp coi thường vấn đề bên trong.
Tầng một không có, vậy có thể ở tầng hai. Hoặc là phòng triển lãm cố ý để cho bọn họ không nhìn thấy nhau, hoặc là không thấy rõ mặt nhau.
Tô Dung suy nghĩ một chút, cũng không đi tìm nữa, mà là đi đến phòng làm việc của lãnh đạo ở tầng một, từ chức với lãnh đạo trước.
"Tại sao cô muốn từ chức?" Đôi mắt sắc bén của lãnh đạo liếc nhìn Tô Dung, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm, thật giống như một khi câu trả lời của cô có gì đó sai, sẽ lập tức lấy đi tính mạng của cô.
"Tôi muốn mở văn phòng thám tử!" Lúc nói ra lời này, trên mặt của cô tràn đầy nhiệt tình: "Tôi muốn đi tìm sự thật, đây chính là số mệnh của tôi."
Hiển nhiên lãnh đạo không nhìn ra chút sơ hở nào từ vẻ mặt của cô, bởi vì Tô Dung thật sự giống như một người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết.
Cô ta đẩy mắng kiếng nói: "Tôi đề nghị cô nên suy nghĩ lại, quyết định này có chút qua loa rồi đó, cô không cảm thấy sao?"
"Nhưng tôi còn trẻ mà!" Tô Dung cười híp mắt trả lời: "Tôi có tư cách qua loa một lần, không phải sao?"
Nghe vậy, lãnh đạo phức tạp nhìn cô, tiếp tục khuyên: "Kiên trì một chút nữa là cô có khen thưởng cuối năm, vừa khéo có thể làm vốn để gây dựng sự nghiệp."
Đúng là như vậy, đây cũng là vấn đề cần giải thích nhất. Nói thật Tô Dung cũng rất đau lòng! Đáng tiếc bây giờ cô nhất định phải lập tức từ chức: "Không cần đâu lãnh đạo, tôi tiết kiệm một khoản tiền cho công ty, chẳng lẽ cô không vui sao?"
Lãnh đạo không biết nói gì nữa, qua một phút sau thì gật đầu, in con dấu vào trong đơn từ chức của cô.
Bây giờ Tô Dung chỉ cần đi ra khỏi cửa công ty, là có thể thông qua phòng triển lãm này.
Nhưng cô không có lập tức rời đi, mà ở trong công ty cổ vũ tuyên dương chuyện mình từ chức, nói cho mọi người, mời mọi người ngày mai chơi trò chơi mới ra "Bắt chước toàn bộ quy tắc", sau đó lúc này mới đẩy cửa rời đi.
Bắt chước toàn bộ quy tắc = thế giới giả.
Cô đã làm hết tình hết nghĩa, hy vọng hai người kia có thể hiểu ám chỉ của cô.
Rời khỏi phòng triển lãm, Tô Dung nhìn tờ hướng dẫn đã có năm con dấu của mình, lộ ra nụ cười thỏa mãn: "Đã tập hợp đủ con dấu, vậy có thể trực tiếp rời đi đúng không?"