Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 403

Chương 403 -
Chương 403 -

Nhưng một giây tiếp theo, cô không cười nữa, nghi ngờ nói: "Nhưng thật là như vậy sao?"

Trong đại sảnh trừ nhân viên đồng phục xanh dương ở trong quầy ra thì không có một bóng người nào, Tô Dung đi tới ghế ngồi xuống, híp mắt lại suy nghĩ.

Theo lý thuyết bây giờ cô đã gom đủ năm con dấu, có thể trực tiếp từ cửa rời khỏi quái đàm quy tắc kia. Nhưng cô biết rõ mình khẳng định quên mất một thứ, cái này làm cho cô không yên tâm rời đi được.

Vấn đề biểu hiện rõ ràng nhất --- tại sao cho đến bây giờ trong quái đàm này không có một người nào chết.

Lúc trước từng chuyện đến dồn dập, Tô Dung không có thời gian suy nghĩ về vấn đề này. Bây giờ yên tĩnh cẩn thận suy nghĩ, cô lập tức đã hiểu.

Điều kiện đi ra khỏi quái đàm quy tắc này là thông quan, còn có hai loại khả năng nữa là thông quan thất bại và chết. Theo lý thuyết ba khả năng này đã bao trùm hết tất cả tình huống có thể xảy ra, nhưng hết lần này đến lần khác còn chừa một chỗ trống, cũng chính là tình huống bây giờ của mấy người kia.

Bọn họ ở trong trạng thái hôn mê, nhưng cũng không có hoàn toàn thất bại trong chuyện thông quan. Bởi vì bọn họ mở mắt ra, là có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ thông quan.

Nói cách khác cũng bởi vì chưa đạt được đầy đủ điều kiện rời đi, bọn họ không thể rời khỏi quái đàm này được. Đoán chừng chờ cô về thực tế, là có thể nhìn thấy mấy người này còn đang ở trong trạng thái hôn mê, và cứ hôn mê mãi mãi như vậy.

Chờ chút?

Đột nhiên Tô Dung ý thức được một chuyện:"Thực tế?"

Cô bỗng dưng trợn to hai mắt: "Cổ đại đối ứng với hiện đại!"

Theo lý thuyết phòng triển lãm cổ đại đối ứng với phòng triển lãm hiện đại. Nhưng hết lần này đến lần khác trong quy tắc lại viết là phòng triển lãm hiện thực.

Hiện thực và hiện đại không giống nhau, đây là một chuyện rất dễ dàng nhìn thấy.

Từ trước đến giờ quái đàm quy tắc đều rất chặt chẽ cẩn thận, nhất là chuyện rất giỏi chơi chữ, không thể nào tự nhiên xuất hiện sai lầm như vậy.

Cho nên phòng triển lãm hiện thực còn có một ngụ ý khác!

Tô Dung lại nghĩ đến suy đoán lúc trước, cô vẫn cho rằng phòng triển lãm là đối ứng với nhau, ví dụ như phòng triển lãm chụp ảnh đối ứng với phòng triển lãm tranh sơn dầu, phòng triển lãm cổ đại đối ứng với phòng triển lãm hiện thực. Nhưng nếu như hiện thực không đối ứng với cổ đại, Vậy thì là cái gì?

Ảo tưởng.

Lập tức trong đầu Tô Dung xuất hiện từ này.

Cô nhớ rất rõ ràng, vốn dĩ quái đàm quy tắc này chính là ảo cảnh do quỷ quái chế tạo ra. Nói cách khác "Viện bảo tàng nghệ thuật Hoa Hồng" cũng là một cái phòng triển lãm lớn.

Như vậy lại có một vấn đề xuất hiện, phòng triển lãm to lớn này thông qua như thế nào?

Nhất định lấy được con dấu chính là phương pháp thông qua, Tô Dung đi về phía trước hỏi nhân viên đồng phục xanh dương trước quầy: "Viện bảo tàng nghệ thuật của các người có trưởng viện không?"

"Trưởng viện? Chính là tôi đây." Nhân viên đồng phục xanh dương đứng sau quầy cười trả lời.

Đáp án này làm cho Tô Dung có chút kinh ngạc, cô không nghĩ đối phương là trưởng viện. Chỉ là đây cũng là chuyện tốt, cô truy hỏi: "Vậy trong viện bảo tàng của các người có thứ gì giống như con dấu kỷ niệm hay không?"

Nhân viên đồng phục xanh dưới từ trong ngăn kéo ở phía dưới cầm ra một con dấu màu đỏ, phía trên có đồ án hoa hồng: "Có, xin hỏi du khách cần con dấu sao?"

Thấy vậy, Tô Dung nhíu mày lại, bình tĩnh đặt tờ hướng dẫn lên trên bàn, nhân viên cầm con dấu, muốn in xuống tờ giấy hướng dẫn kia.

Lúc con dấu sắp đụng vào tờ hướng dẫn, đột nhiên Tô Dung nắm thật chặt lấy cái tay kia của hắn ta, không chút do dự vén tay áo của hắn ta lên.

Bên trong áo khoác màu xanh dương bất ngờ xuất hiện tay áo màu đỏ.

Không nói gì, Tô Dung cười như không cười nhìn hắn ta, trong tay đã cầm chặt [xẻng phệ linh].

Mới vừa rồi cô đột nhiên phản ứng lại, cô là một mình đi ra ngoài, vậy nơi đi đến nhất định phải là đại sảnh hoa hồng đỏ mới đúng.

Hoa hồng đỏ trong đại sảnh không biết bị ai mang đi, bây giờ cả đại sảnh trống không không có gì. Mà nhân viên đứng trong quầy lại mặc đồng phục màu xanh dương, chuyện này làm cho Tô Dung mới vừa mất trí nhớ theo bản năng cho rằng đây là đại sảnh hoa hồng trắng.

Nhưng mới vừa rồi nghe nhân viên thừa nhận mình là trưởng viện, hơn nữa còn dễ dàng lấy con dấu ra, Tô Dung thức tỉnh!

Sao có thể dễ dàng để cho cô đạt được mục tiêu như vậy!

Lúc này trí nhớ của cô lại được sắp xếp rõ ràng thông suốt hơn, trong đó bao gồm chuyện một người rời khỏi phòng triển lãm sẽ đến đại sảnh hoa hồng đỏ.

Tô Dung dám khẳng định mình đã bị ô nhiễm, đoán chừng là ở trong quái đàm quy tắc này quá dài. Nếu không cũng không thể nào thiếu chút nữa quên mất chuyện này được.

Người đàn ông trong quầy thấy thân phận đã bị phơi bày, nhất thời vẻ mặt trở nên dữ tợn, giống như một con ác quỷ, sau lưng có vô số dây leo màu xanh bay ra, trên đỉnh của dây leo chính là một bông hoa hồng đỏ thật lớn, ở giữa bông hoa hồng là hàm răng bén chọn, giương nanh vuốt tuyên chiến với Tô Dung.

Vốn dĩ đó là một bông hoa hồng lãng mạn xinh đẹp, lúc này lại trở nên dữ tợn máu tanh, không nhìn ra được chút vẻ đẹp nào cả.

Tô Dung trực tiếp móc [xẻng phệ linh], cứng đối cứng với hắn ta, vốn dĩ [xẻng phệ linh] lấy được trong vườn bách thảo, là một vũ khí tuyệt vời đối phó với thực vật, thậm chí còn có tác dụng vượt mức.

Nhân viên đồng phục đỏ đứng sau quầy chỉ huy thực vật của mình điên cuồng công kích. Hắn ta có thể thả ra vô số dây leo, hoàn toàn không quan tâm đến công kích của Tô Dung.

Tô Dung cũng vung xẻng lên, quét sạch tất cả dây leo qua một bên, một tay đặt lên trên đài, phát lực nhảy qua quầy gỗ.

Bình Luận (0)
Comment