Cô cúi đầu nhìn thử, đúng như dự đoán, nhân viên đồng phục đỏ không phải là người bình thường. Nửa người dưới của hắn ta chính là dây leo cường tráng, vững vàng cắm ở trong đất.
Đây là một người thực vật!
Vậy không phải là rất hợp với cô sao? Tô Dung nở một nụ cười giảo hoạt, trực tiếp dùng [xẻng phệ linh] xúc xuống bên cạnh của nhân viên, dùng sức đào xuống phía dưới.
Một giây tiếp theo, cả gốc cây của nhân viên đồng phục đỏ đều bị xúc lên từ dưới đất.
Đây vốn chính là tác dụng chính của [xẻng phệ linh], có thể tiêu diệt bất kỳ thứ gì ở trong đó. Nếu như là xẻng bình thường, cô còn phải vận lộn với đối phương một lát nữa.
Trong nháy mắt khi phần gốc bị bật ra ngoài, sắc mặt nhân viên đồng phục đỏ lập tức xám xanh, oán độc nhìn Tô Dung, muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng không phát ra được. Không qua mấy giây, hắn ta giống như cá ở trên bờ, vì thiếu oxy mà chết.
Tô Dung tùy ý đá thân thể của hắn ta, sau đó bắt đầu lụt soát quầy gỗ, nhìn xem thử có tìm được đầu mối gì không.
Trong ngăn kéo không có gì, trái lại ở trong cái động đào bật gốc của nhân viên đồng phục đỏ có một đóa hoa hồng màu trắng. Hoa hồng màu trắng kia bị đất che dấu, rất không bắt mắt. Nếu như không phải cô tỉ mỉ, đoán chừng đã bỏ qua rồi.
Trong nháy mắt khi Tô Dung chạm vào hoa hồng trắng kia, hoa hồng trắng biến thành một con dấu màu trắng, giống như đúc với con dấu màu đỏ mà nhân viên đồng phục đỏ lấy ra trước đó, chỉ là khác màu sắc mà thôi.
Hiển nhiên đây mới là con dấu của viện bảo tàng nghệ thuật Hoa Hồng, Tô Dung in con dấu cho mình xong, sau đó yên lặng chờ đợi ở chỗ này. Tô Dung biết sớm muộn gì cũng sẽ có người đến. Muốn hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ sớm muộn gì cũng đến. Mặc dù chỗ này có một cái cửa, nhưng Tô Dung cũng không dám từ chỗ này đi ra ngoài.
Đúng như dự đoán, hai mươi phút sau, cuối cùng cô cũng chờ được Ngũ Minh Bạch. Ngũ Minh Bạch đi ra đứng ở cửa rất lâu, hiển nhiên đang sắp xếp lại trí nhớ.
Không quấy rầy đến anh ấy, Tô Dung cứ ở một bên chờ. Qua một lúc lâu, cuối cùng Ngũ Minh Bạch cũng tỉnh hồn lại, cười khổ nói với Tô Dung: "Mất trí nhớ quả thật đáng sợ, tôi thiếu chút nữa đã ở lại bên trong đó rồi."
"Đúng vậy, phần thưởng cuối năm đúng là rất hấp dẫn." Tô Dung ưu sầu nói: "Người bình thường ai lại từ chức trong lúc sắp nhận được phần thưởng cuối năm chứ?"
"Phần thưởng cuối năm? Phần thưởng cuối năm gì?" Ngũ Minh Bạch nghi ngờ hỏi.
Tô Dung cũng nghi ngờ, rất nhanh kịp phản ứng: "Cám dỗ ở chỗ anh là gì? Ý của tôi là, nếu như không từ chức sẽ được cái gì?"
"Có được cơ hội nghỉ nửa năm có lương." Lúc nói ra những lời này, mắt thường có thể thấy sự sợ hãi trên mặt anh ấy.
Quả thật quá đáng sợ, Tô Dung nghĩ nếu là mình cũng sẽ rất thích phần thưởng này. Chẳng qua bây giờ cô mới biết cám dỗ mà mọi người đối mặt lại khác nhau, cũng không biết Serena có tránh được hay không.
"Đúng rồi, tôi lại lấy được một con dấu." Tô Dung nói chuyện mình đã trải qua mới vừa rồi cho anh ấy, sau đó in con dấu lên tờ hướng dẫn của anh ấy.
Sau khi con dấu này in đến lần thứ hai, lập tức biến mất. Tô Dung nhún vào nói: "Xem ra một con dấu chỉ có thể dùng hai lần, tôi đoán chắc là phía dưới quầy của những nhân viên đồng phục đỏ đều có cất giấu một con dấu. Chờ lát nữa lúc anh tiến vào phòng triển lãm tượng sáp, giả bộ lấy tờ quy tắc và hoa hồng, ra tay với cái quầy gỗ kia."
Ngũ Minh Bạch gật đầu, tạm thời nhịn chuyện "vẫn còn có một con dấu" làm cho mình kinh ngạc, thân thiết hỏi: "Vậy cô thì sao?"
"Tôi nhất định không thể đi vào với anh được, lúc đó phòng triển lãm sẽ nâng cao độ khó lên." Tô Dung trả lời: "Nếu như Adam đủ thông minh, khi nhìn thấy tôi vẫn chưa trở lại, cậu ta có thể đoán được tôi lại phát hiện đầu mối gì đó. Từ đó đến tìm tôi. Sau khi các người trở về cũng có thể nói với cậu ta một tiếng, để cho cậu ta đến tìm tôi."
Tất nhiên Adam sẽ không ngốc cho rằng cô thu được năm con dấu rồi thì trừ tiếp rời từ đại sảnh hoa hồng đỏ. Vậy suy nghĩ một chút cũng đoán được cô lâu như vậy còn chưa về nhất định là có vấn đề. Lấy độ hiểu biết ngắn ngủi của Tô Dung đối với cậu ta, chắc cậu ta sẽ đi tìm cô.
Chẳng qua coi như không tìm cũng không sao, sau khi Ngũ Minh Bạch trở lại khẳng định cũng tới cứu cô.
Nhớ đến một chuyện lúc trước mình đang suy nghĩ, Tô Dung lập tức nói: "Đúng rồi, có một việc tôi muốn nói cho anh biết. Quái đàm quy tắc này có vấn đề, những người hôn mê kia không nhất định có thể về được thực tế."
Cô nói suy đoán lúc trước của mình, quả nhiên thấy được khuôn mặt tràn đầy trình trọng của Ngũ Minh Bạch: "Ý của cô là, chúng ta phải giết những người hôn mê đó, mới có thể để cho bọn họ trở lại thế giới thực tế? Nhưng giống như Pitt và Martini thì thế nào?"
Tô Dung lắc đầu một cái: "Tôi không thể cứu được hết tất cả mọi người, anh cũng vậy."
Biết cô nói đúng, Ngũ Minh Bạch yên lặng hồi lâu, một lát sau mới miễn cưỡng cười nói: "Nguồn ô nhiễm thì sao? Tiêu diệt nguồn ô nhiễm, mọi người khẳng định đều có thể đi ra đi!"
"Nguồn ô nhiễm ở trong tay sở nghiên cứu số 3." Đột nhiên Adam từ một cánh cửa đi ra, đến trước mặt hai người, hỏi: "Mới vừa rồi hai người thảo luận cái gì? Rại sao muốn tiêu diệt nguồn ô nhiễm?"
Ngũ Minh Bạch nói suy đoán mới vừa rồi của Tô Dung cho cậu ta, bao gồm con dấu hoa hồng trắng có giới hạn và điều tra viên hôn mê.
Nghe xong lời kể của anh ấy, Adam nhíu mày: "Chắc chắn "sở nghiên cứu số 3” sẽ không vì mấy người này tiêu diệt nguồn ô nhiễm của quái đàm quy tắc này đâu."