Cái nhìn này làm cho cô thiếu chút nữa ngừng hô hấp, bên ngoài của tất cả cửa phòng đều có một bóng đen đang đứng. Có quái vật thân cao hai mét, thân thể nhỏ như cây trúc, cả người sắc nhọn nhỏ dài giống như bọ tre. Năm con mắt phân tán trên thân thể nhìn chằm chằm về phía Tô Dung. Có quái vật ngược lại rất mập, nhưng cả người lại giống như con nhện to lớn, tám cái chân dài chống đỡ thân thể, phần lưng gần như chạm đến trần nhà, Một con mắt rất to sinh trưởng ở trên lưng.
Còn có quái vật trên lưng mọc đầy gai xương nhọn, cái trán sưng lên một cục giống như tiên ông Nam Cực. Trên cái bướu to đó đều mà mắt, dày đặc đến mức chỉ cần nhìn một cái là muốn hôn mê tại chỗ...
Cả một hành lang đều là bóng đen có các loại hình dạng này, Tô Dung thiếu chút nữa nghi ngờ mình đã tiến vào phim kinh dị gì đó.
Mà lúc cô thò đầu ra, bóng đen cách gần thang máy cũng đã đến gần cô, chỉ còn cách nửa mét thôi, mà những bóng đen khác cũng từ bên kia chạy đến.
Trong quá trình này, từ đầu đến cuối, cửa thang máy không có dấu hiệu đóng lại, dù cô đã sắp ấn hư nút đóng thang máy rồi.
Không kịp suy nghĩ nhiều, trước tiên Tô Dung không có sử dụng [Thánh giá chữ thập bảo vệ] mà trái lại dùng [Mặt nạ ảo thuật], biến mình thành bộ dạng giống như bóng đen. Cái đạo cụ quái đàm này có thể thay đổi hình dạng thân thể, không chỉ có thể biến thành người bình thường, biến thành người không bình thường cũng được.
Mặc dù làm như vậy, nhưng cô vẫn nằm hờ viên ngọc màu đỏ trên thánh giá chữ thập, một khi phát hiện [Mặt nạn ảo thuật] không có tác dụng, lập tức biến thành quỷ quái tìm cách chạy trốn.
Một giây sau khi Tô Dung biến thành công, một cái chân nhỏ màu đen của con nhện đâm vào trong thang máy, sau đó mới đến thân thể màu đen khổng lồ. Một con mắt thật to từ trên thân thể di chuyển đến bên trái, một con ngươi đen trắng nhìn về phía cô.
Tô Dung căng thẳng đến mức gần như ngừng thở, cô cũng dùng sáu con mắt mà mình đã biến hóa xong nhìn thứ này. Dĩ nhiên dưới lớp mặt nạ cô chỉ có hai con mắt mà thôi, còn dư lại đều là hoa văn trên quần áo màu đen.
Sở dĩ cô lựa chọn mạo hiểm biến đổi hình dạng mà không dùng thánh giá chữ thập, dù có không nỡ sử dụng đạo cụ chỉ sử dụng có một lần trong một quái đàm quy tắc, nhưng cũng không phải là nguyên nhân hoàn toàn cô muốn mạo hiểm.
Cô phát hiện mặc dù bộ dạng thân thể của những quái vật này khác nhau, khác hoàn toàn với loài người, nhưng bọn nó có một đặc điểm giống, chính là đều có con mắt
Chỉ có mắt, không có lỗ mũi, không có miệng. Cái này làm cho Tô Dung không nhịn được nghi ngờ bọn chúng đều là sinh vật thị giác, cho nên cô mới có thể mạo hiểm thử một lần.
Sau khi nhìn cô xong, con quái vật kia lại thật sự chậm rãi lui ra ngoài. Mắt thấy nó muốn rời đi, Tô Dung nhanh chóng móc ra một viên thuốc con nhộng.
Quái vật kia sửng sốt một chút, sau đó tăng nhanh tốc độ lùi về phía sau. Tô Dung giống như nghĩ gì đó, cất viên thuốc số 1, lấy ra viên thuốc số 2.
Viên thuốc con nhộng này vừa xuất hiện, quái vật giống như bị cái gì hấp dẫn, bắt đầu đến gần cô. Thậm chí Tô Dung có thể thấy rõ ràng được sự khát vọng trong đôi mắt thật to của nó.
Cô lập tức thu hồi viên thuốc số 2, lấy ra viên thuốc số 3.
Mà lần này, trong mắt quái vật lóe lên ánh sáng sợ hãi, lấy tốc độ nhanh hơn lúc trước mấy lần lùi ra sau, sau đó chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
sau đó lại vang lên một trận tiếng bước chân và tiếng đóng cửa.
Sau khi chờ bên ngoài đã trở nên hoàn toàn yên tĩnh, Tô Dung mới dám đi ra ngoài. Hành lang trống rỗng không có một con quái vật nào, thật giống như những thứ kia mà cô nhìn thấy đều là giả tưởng.
Hiển nhiên những thứ này chính là "trạng thái 13" trong bảng số liệu.
Tô Dung nhặt món đồ chơi ở sau lưng mà lúc này bị mình thả xuống, đi vào trong hành lang, phát hiện bảng số phòng trên cửa, trong đó có một cánh cửa ghi số 3310, cái này giống với số phòng của cô như đúc.
Lúc này Tô Dung đã hiểu, đây chính là quái vật có liên quan đến cô, chỉ là không biết quái vật này đến cùng có thân phận gì.
"Cái liếc nhìn kinh hồn" mới vừa rồi để cho cô nhìn thấy, trong hành lang tổng cộng có sáu con quái vật. Nói cách khác bây giờ điều tra viên tổng cộng còn dư lại sáu người.
Tô Dung đi về phía cửa phòng mới vừa rồi không có quái vật đi ra, cửa phòng không khóa, chuyển động tay nắm cửa là có thể mở ra.
Sau khi mở ra, bên trong gần như không khác gì với một căn phòng bình thường, chỗ khác biệt duy nhất chính là ti vi trong căn phòng này đang mở.
Lúc này Tô Dung hiểu cái gì đó, đi tới phòng ngủ mở tủ quần áo ra, quả nhiên bên trong không có một cái áo cái quần nào. Gương nhà vệ sinh cũng không bị vải che lại, còn tủ lạnh, khi cô đặt tay lên nắm tay cửa tủ lạnh, ngón út lập tức truyền đến cảm giác đau nhói này, [nhẫn cảnh tỉnh]đang nhắc nhở cô.
Quả nhiên toàn bộ nơi này đều trái với quy tắc. Quy tắc không cho phép làm gì, nơi này đều làm hết.
Xem ra, nếu như những điều tra viên bọn họ ở trong phòng không tuân theo quy tắc, cũng sẽ trở nên giống như ở chỗ này. Hai nơi biến thành giống nhau, cái đầu tiên mà Tô Dung nghĩ chính là dung hợp.
Hai nơi này sẽ dung hợp với nhau.
Như vậy có phải đại biểu những quái vật này có thể thông qua chỗ này tiến vào nhà bọn họ vào ban đêm hay không?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
Nhưng khẳng định không chỉ là như vậy, nếu không cũng không có cách nào nói rõ tiếng gõ cửa tối hôm qua cùng với những thay đổi trong phòng của cô. Tất nhiên có người đi vào nhà cô, mới có thể tạo thành thay đổi như thế.