Thà để cho Tô Dung tìm đường chết, còn có khả năng liên lụy đến những người khác trong phòng bệnh, Không bằng cô ấy hạ thủ vi cường, làm anh hùng của cả cái phòng này.
Tô Dung trở về giường mở hộp cơm ra, mùi thơm xộc vào mũi. Cô vừa tháo đôi đũa vừa nói: "Sao có thế chứ? Tôi chỉ là muốn hỏi được nhiều tin tức hơn. Chẳng qua rất rõ ràng tầng hai của xe đồ ăn kia có vấn đề, chỉ là không biết rốt cuộc là thứ gì."
"Tôi cảm thấy tốt nhất chúng ta vẫn không nên tùy tiện tìm tòi nghiên cứu, coi như không có nhân viên đưa đồ ăn ở bên cạnh, vừa lúc mở miếng vải trắng kia ra, bên trong nhảy ra một sinh vật còn sống, vậy có lẽ sẽ gặp phải phiền phức lớn." Anh Tôn cẩn thận nói.
Mọi người vừa nói chuyện vừa nếm thử món đầu tiên, mùi vị của đồ ăn rất ngon, còn ngon hơn đồ hộp lúc trước Tô Dung mua.
"Bữa ăn này ngon nha!" Lộ Lộ không nhịn được lộ ra vẻ vui mừng, nhưng ngay sau đó lại thở dài nói: "Làm phụ nữ có thai cũng chỉ được có một chút lợi ích này."
Vừa mệt vừa phiền, lại còn ảnh hưởng đến cảm xúc. Nếu như cơm nước không được tốt một chút, vậy không cần sống ở quái đàm quy tắc này nữa.
Cơm nước xong, Tô Dung đi ra ngoài ném hộp cơm của bốn người vào thùng rác, vừa khéo có người cũng ưỡn bụng bự đi ra ném rác.
Cô nhìn ra đối phương cũng là điều tra viên, hiển nhiên đối phương cũng phát hiện ra chuyện này, gật đầu với Tô Dung một cái, sau đó nói: "Phòng bệnh của chúng tôi có bốn người, các người thì sao?"
"Chúng tôi cũng có bốn người." Tô Dung trả lời: "Trước đó bởi vì đã gần đến bữa trưa, cho nên vẫn không đi ra ngoài.
Người đàn ông mang khuyên tai, tết tóc đuôi sam gật đầu: "Tầng lầu này tổng cộng có ba phòng bệnh, phòng bệnh cách vách các cô cũng vẫn luôn đóng cửa, cho nên chúng tôi không xác định được tình huống. Bây giờ nhìn lại mọi người đều là điều tra viên."
Tính như vậy, trong quái đàm quy tắc tổng cộng có 12 điều tra viên.
Lúc hai người bọn họ đang nói chuyện, cửa phòng bệnh thứ ba mở ra. Khác với Tô Dung và người đàn ông tết tóc đeo khuyên tai, bốn người của phòng này đi ra cùng nhau, trong tay mỗi người xách một cái túi.
Sở dĩ Tô Dung và nam khuyên tai đi ra một mình, là bởi vì nhận nhiệm vụ vứt rác cho mọi người. Chỉ là một người một lần, chia nhau ra mà làm. Đây cũng là minh chứng bọn họ ở chung rất tốt.
Mà hiển nhiên, bốn người trong phòng bếp thứ ba không được hài hòa cho lắm.
Bốn người này là ba nam một nữ, cũng đều lớn bụng.
Lúc cô gái để tóc mái ngang nhìn thấy Tô Dung, đôi mắt lập tức trở nên sáng ngời, đến gần hỏi: "Phòng các cô có thiếu người không? Tôi có thể vào ở không?"
Tô Dung không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà giả bộ lộ ra vẻ lo lắng: "Sao vậy? Cô và những người còn lại xảy ra chuyện không vui à?"
Bây giờ gương mặt của cô rất có ưu thế, vừa mập mạp vừa thật thà hiền hậu, dù là các cô chỉ mới gặp nhau, nhưng cũng để cho người ta cảm thấy cô đang thật sự lo lắng cho mình.
Cô gái tóc mái lầm tưởng thái độ của cô, nghĩ mình có cơ hội đổi phồng lập tức thêm dầu vào lửa nói: "Đúng vậy, bọn họ thật sự có bệnh! Nói ở trong phòng này chỉ có tôi là cô gái, tôi quen thuộc trình tự mang thai, cho nên tôi phải chăm sóc bọn họ."
Nghe cô ta nói như vậy, trái lại Tô Dung thật sự cảm thấy tức giận, Nếu như cô gái này là nói thật, vậy ba người nam kia đúng là đáng ghét.
Kết quả lúc cô còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe thấy một người nam đeo kính đen tức giận nói: "Cô đừng có nghe cô ta nói bậy! Chính cô ta nói vốn dĩ đàn ông chúng tôi không tiện mang thai, coi như bây giờ có sinh non cũng không sao. Cô ta sinh non tổn hại thân thể, cho nên chúng tôi phải chăm sóc cho cô ta."
"Nếu không phải có lời trước đó nữa, tôi có thể sẽ nói như vậy sao?" Cô gái tóc mái tức giận nói.
Nam đeo mắt kiếng mới vừa nói chuyện đó cười lạnh một tiếng: "Tôi cũng không phải là người nói lời kia, cô tức giận cái gì với hai người không nói lời này chứ?"
Không phải anh ta nói, vậy mới vừa rồi anh ta nhảy ra làm gì?
Lúc này một người đàn ông lôi thôi có lý chẳng sợ nói: “Tôi nói không đúng sao ?Vốn dĩ quái đàm quy tắc này nói là phải đảm bảo sự bình an cho mẹ và con. Cô chính là người có kinh nghiêm duy nhất trong chúng tôi, cô không chăm sóc chúng tôi thì ai chăm sóc?"
Người đàn ông nhuộm tóc, nhìn qua rất thời thượng còn lại trong bốn người lên tiếng: "Tôi thấy các người nên chăm sóc mình tôi này, coi như tôi thuê mấy người làm bảo mẫu. Chờ đi ra khỏi quái đàm quy tắc này, tôi cho các người tiền không được à?"
Tóc mái không cam lòng yếu thế nói: "Đầu óc các người có vấn đề đi? Các người nên chăm sóc cho tôi! Có tin hay không sau khi ra ngoài tôi sẽ tố cáo các người khi dễ phụ nữ mang thai?"
Tô Dung: "..."
Coi như cô đã nhìn ra, sợ rằng mấy người này không ai là bình thường cả.
Mắt thấy tóc mái nhìn về phía mình, rõ ràng còn hy vọng Tô Dung có thể dẫn mình đi. Nhưng Tô Dung nào dám, cô lễ phép mỉm cười, làm ra bộ dạng áy náy nói: "Xin lỗi, phòng bệnh của chúng tôi chỉ có bốn cái giường, không có cách nào để cho cô vào ở được."
Nghe vậy, tóc mái cảm thấy thất vọng. Nhưng cô ta biết Tô Dung cũng không nói dối, dù sao phòng bọn họ cũng chỉ có bốn chiếc giường mà thôi.
Tô Dung không dám chậm trễ ở bên ngoài, vội vàng trở lại phòng bệnh của mình, sau đó nói tình huống lúc này cho ba người còn lại biết.
Lộ Lộ nghe xong không nhịn được thở dài: "Cũng may phòng bệnh của chúng ta đều là người bình thường."
Có thể thấy những người trong phòng bệnh kia đều có suy nghĩ không được bình thường.