Sau khi Tô Dung đoán được những chuyện này xong, cô đi đến trước mặt đối phương. Đối mặt với nụ cười lễ phép của chủ tiệm, cô tự nhiên hỏi: "Chỗ này có thứ gì không phải thức ăn, có thể làm vật kỷ niệm không?"
Chủ tiệm suy nghĩ một hổi, buồn rầu nói: "Xin lỗi, hình như không có thứ như vậy. Chẳng qua nếu như quý khách cần, tôi sẽ đưa ý kiến lên phía trên, cố gắng nhập hàng, hoàn thành mong muốn của cô."
"Cảm ơn, nếu như thời gian quá lâu thì không cần đâu?" Lúc đối phương nói chuyện, Tô Dung đã quan sát tiệm nhỏ này một vòng, quả nhiên không nhìn thấy thứ đặc biệt gì cả.
Nhưng nếu như tiệm nhỏ này không bán đạo cụ quái đảm, vậy chẳng phải chỉ là một tiệm nhỏ ở trong một bệnh viện bình thường thôi sao.
Không đúng, vậy tại sao 'Tập đoàn Tích Tắc' lại đến chỗ này.
Đang lúc Tô Dung nghi ngờ quan sát xung quanh, hai người còn lại cũng tìm kiếm cả cái tiệm nhỏ này. Chắc chắn bên trong không có đạo cụ quái đàm gì, đều có chút thất vọng.
Lúc này Tô Dung cảm giác có người đang đến gần cô, cô hơi liếc nhìn một cái, phát hiện đối phương chính là Vương Bình.
Trong nháy mắt cô lập tức cảnh giác, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, làm bộ mình còn đang chăm chú quan sát.
Một giây tiếp theo, cô cảm thấy một tay đối phương đang vươn về phía túi áo bệnh nhân của mình. Mặc dù hành động của gã rất cẩn thận, hiển nhiên là một tay thành thạo. Nhưng ở thế giới cũ cô gặp phải quá nhiều tên móc túi, cho nên Tô Dung cũng ngựa quen đường cũ bắt lấy tay đối phương: "Anh đang làm gì vậy?"
Cô cúi đầu nhìn thử, không biết từ lúc nào trong tay Vương Bình đã có một bọc khoai tây chiên nhỏ, rõ ràng là cầm từ trong tiệm nhỏ này. Bây giờ muốn thừa dịp cô không chú ý bỏ vào trong túi áo của cô, rõ ràng cho thấy định chút nữa vu khống cô trộm đồ.
Thấy Tô Dung phát hiện động tác của mình, mà hành động của bọn họ cũng bị những người khác chú ý, Vương Bình cũng không hoảng hốt vì bị bắt tại trận, gã cố làm ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Tiểu Hồng, tôi thấy rồi, mới vừa rồi cô trộm đồ trong tiệm. Vốn dĩ tôi muốn lén lấy đồ từ trong túi cô ra, tránh cho cô bị mất mặt. Không nghĩ đến..."
Bộ dạng của gã chính là vừa than tiếc vừa không biết làm sao, thật sự giống như thân thiết chân thành suy nghĩ cho Tô Dung. Nhưng coi như người bị vu oan không phải chính cô, Tô Dung cũng sẽ không tin tưởng kỹ thuật diễn vụng về này.
Mới vừa rồi cô có nhìn ra, góc bên phải của tiệm nhỏ có camera, động tác của Vương Bình vừa khéo ngăn cản tầm nhìn của camera. Cũng không có người nào chứng minh mới vừa rồi gã muốn bỏ đồ vào để hãm hại cô.
Tô Dung cẩn thận suy nghĩ lại động tác lúc trước của người này, hình như tất cả đều là vô tình hay cố ý thay cô chắn camera. Ở vị trí này, dù Vương Bình hãm hại cô trộm đồ, bởi vì camera thường xuyên bị chặn, cũng không có cách nào chứng minh cô trong sạch được.
Nhưng đối mặt với ánh mắt khiêu khích sau lớp mắt kiếng của Vương Bình, Tô Dung chỉ là lộ ra vẻ mặt kỳ quái, sau đó nói với chủ tiệm: "Bây giờ có người vu oan tôi trộm đồ trong tiệm của các người, có thể mời anh lấy ra một đạo cụ quái đàm có thể kiểm tra lời nói dối, kiểm tra trí nhớ, hoặc là đạo cụ xét xử gì đó đến giúp tôi chứng minh trong sạch, tìm được kẻ ăn trộm thật được không?"
Cô vừa nói ra lời này, sắc mặt của Vương Bình lập tức thay đổi. Tô Dung chỉ cảm thấy buồn cười, có người phải này đã quen vu oan hãm hại người khác ở thế giới hiện thực, cho nên quên mất chỗ này là thế giới quái đàm hay không.
"Được thì được, nhưng làm như vậy tôi sẽ có ích lợi gì?" Chủ tiệm mỉm cười hỏi.
Quả nhiên lợi ích là trên hết. Tô Dung nhíu mày, thay đổi lời vừa rồi: "Ừ, thật ra cũng không cần đâu."
Cô nhìn về phía anh Tôn: "Chắc là từ vẻ mặt của anh ta, anh nhìn ra được anh ta đang vu khống tôi đúng không?"
Bởi vì hành động mới vừa rồi của Tô Dung vượt ra khỏi dự liệu của Vương Bình, rõ ràng gã không khống chế được vẻ mặt của mình. Mà anh Tôn vẫn luôn chú ý đến tình huống bên này, tất nhiên thấy được sự thay đổi vẻ mặt của gã, cũng biết được chân tướng.
Thấy anh Tôn gật đầu, Tô Dung không chút do dự móc [Xẻng phệ linh] ra, đập một xẻng cho Vương Bình ngất xỉu: "Nếu như tôi đoán không nhầm, phòng bệnh của bọn họ có thể xảy ra mâu thuẫn lớn như vậy, cũng là vì người này làm loạn ở bên trong. Vì phòng ngừa lúc chúng ta đối mặt với nguy hiểm trong quái đàm quy tắc còn phải đối phó với sự quấy rối từ người này, tôi để nghị để cho anh ta đi chết, anh cảm thấy như thế nào?"
Anh Tôn có thể sống đến bây giờ, tất nhiên cũng không phải là một người mềm lòng. Anh ấy ôn hòa nói: "Tất nhiên, dù sao người bị hại là cô, cô quyết định là được."
Tô Dung nghiêng đầu nhìn về phía chủ tiệm: “'Tập đoàn Tích Tắc' của các người có mua điều tra viên không? Có lẽ trên người anh ta còn có đạo cụ quái đàm, hơn nữa giá trị bản thân không thấp, có thể đóng gói đưa cho các người. Nếu không mua, tôi sẽ trực tiếp để cho anh ta bị sinh non rồi lập tức bị nhân viên y tế mang đi."
Nghe vậy, cuối cùng trên khuôn mặt tao nhã lịch sự kia của chủ tiệm cũng có chút thay đổi, hắn quan sát Tô Dung từ trên xuống dưới, cuối cùng nở nụ cười quen thuộc của người làm ăn: "Tất nhiên, xin hỏi bán như thế nào?"
Người thông minh như hắn sẽ không nói Vương Bình không thuộc về Tô Dung, Tô Dung không có quyền bán. Đối với loại người lợi ích trên hết như hắn mà nói, dĩ nhiên sẽ không quan tâm mấy chuyện này.
"Chúng tôi cần tin tức thông quan của quái đàm quy tắc này." Tô Dung không chút do dự nói.