Người đàn ông cũng quả quyết từ chối: "Không đáng cái giá này."
Tô Dung cũng không bất ngờ, tiếp tục: "Vậy cho chúng tôi biết đứa bé trong bụng chúng tôi là dùng để làm gì."
"Không đáng cái giá này." Chủ tiệm không chút do dự trả lời giống với câu lúc trước.
Nhìn phản ứng của hắn, nhất thời Tô Dung lộ ra ánh mắt như có điều suy nghĩ: "Xem ra tác dụng của đứa bé trong bụng này có quan hệ rất lớn với chuyện chúng tôi thông quan đúng không."
Nếu như hai vấn đề này không có giá trị bằng nhau, ít nhất vẻ mặt của chủ tiệm sẽ thay đổi một chút bởi vì giá trị thay đổi, mà không phải là thờ ơ giống như mới vừa rồi.
Không nghĩ tới trong lúc vô tình mình lại lộ ra đầu mối, trái lại chủ tiệm không buồn bực, ánh mắt nhìn Tô Dung càng thưởng thức hơn: "Vẫn là để tôi nói đi, tôi có thể vì tên này bỏ ra một đầu mối "nhân vật quan trọng để thông quan"."
Nghe vậy Tô Dung không chút do dự động ý. Cô vốn dĩ không có bỏ ra cái giá gì, cho nên có được đầu mối gì cũng là chuyện đáng vui mừng.
Hơn nữa đại khái bởi vì hai người đều là nhân viên của 'Tập đoàn Tích Tắc', cô có thể nghe được chủ tiệm đang nhượng bộ cô. Nếu không chỉ bằng chuyện cô không bỏ ra cái gì muốn lấy lợi ích, đối phương hoàn toàn có thể đưa ra một tin tức không quan trọng. Dù sao cô chỉ cần có thu hoạch là được.
"Trong tất cả người mắc bệnh ở tầng 5, cô bé có tuổi nhỏ nhất, sẽ là đường ra của các người." Thấy cô gật đầu, chủ tiệm mỉm cười nói tin tức này ra.
Anh Tôn nghe được lời này, nhất thời trở nên kinh ngạc. Nếu như không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, người mắc bệnh có tuổi nhỏ nhất có lẽ chính là cô bé mà lúc trước anh ấy nói chuyện.
Nhưng anh ấy không nhìn ra chỗ bất thường nào trên người cô bé, tất nhiên cũng chưa từng nghĩ đến cô bé có thể giúp bọn họ thông quan.
Nếu như lời của chủ tiệm là thật, vậy đây chính là sai lầm lớn của anh ấy.
Mà Tô Dung ở một bên lại vừa suy nghĩ lời này vừa phân tích: "Anh là lấy tuổi tác để phân chia bọn họ, nói cách khác người có tuổi tác nhỏ nhất mới là câu trả lời, mà không phải là cô bé kia."
Nghe lời này giống như đang nói nhảm, trên thực tế không phải như vậy. Cô bé là chỉ bản thân cô bé, mà tuổi tác nhỏ nhất là chỉ một loại người.
Hiển nhiên ý sâu xa của chủ tiệm là vế sau.
"Người tuổi tác nhỏ nhất và người lớn khác có gì khác nhau? Ngưởi nhỏ tuổi ngây thơ, hồ đồ, cho nên dễ dàng giúp đỡ những điều tra viên như chúng tôi?" Tô Dung sờ cằm nói tiếp: "Như vậy, nguyên nhân những người lớn khác không giúp chúng tôi, chính là chuyện chúng tôi muốn làm chạm vào lợi ích của bọn họ."
Nói đến chỗ này, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm chủ tiệm: "Cho nên ý của anh là, đứa bé trong bụng của chúng tôi có quan hệ lợi ích thân thiết với bọn họ. Hoặc là nói... Đứa bé trong bụng chúng tôi có thể trị hết bệnh cho bọn họ?"
Chủ tiệm: "..."
Anh Tôn: "..."
Lúc này anh Tôn luôn chững chạc cũng không nhịn được trố mắt nghẹn họng: "Không đúng? Chuyện này? Tôi đã bỏ lỡ cái gì sao? Sao đột nhiên cảm giác mọi chuyện đã diễn biến đến phần kết thúc rồi?"
Chủ tiệm hơi có chút đen mặt, không còn lịch sự tao nhã nữa: "Tôi không có ý này... Chuyện đó! Cô không cảm thấy có một ít chuyện hoàn toàn có thể không nói ra sao?"
Vốn dĩ đang giao dịch thật tốt, cô vừa phân tích như vậy, nhất thời chủ tiệm cảm thấy tin tức mình nói ra đã vượt qua giá trị của Vương Bình. Chuyện này làm cho người buôn bán đặt lợi ích lên hàng đầu như hắn cảm thấy mình bị thua thiệt lớn.
Tô Dung nhún vai, dẫn anh Tôn đi ra ngoài. Lúc đi đến cửa, cô đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Đúng rồi, có thể hỏi tên của anh không? Vấn đề này không thu phí đi? Nếu là thu phí thì không cần trả lời."
Sở dĩ đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan gì như vậy, là bởi vì mới vừa rồi tiếp xúc, Tô Dung có một suy đoán nhỏ. Cho nên nếu đã nghĩ đến rồi, hỏi một câu cũng không sao.
Nghe vậy, chủ tiệm sâu xa nhìn cô, hồi lâu sau, vẫn là trả lời câu hỏi: "Hạ Chi Hành."
Nghe được cái tên này, Tô Dung nhíu mày nói: "Không nghĩ đến anh lại tự mình đến chỗ này."
Hạ Chi Hành, chủ tịch 'Tập đoàn Tích Tắc'.
Tin tức này vẫn là lần trước Bạch Liễm nói cho cô biết. Sau đó Tô Dung cố ý thăm dò một chút, người bình thường hoàn toàn không biết tin tức này.
Cô cũng không ngờ mới vừa rồi mình lại đoán đúng, quả nhiên người này chính là chủ tịch của 'Tập đoàn Tích Tắc'. Hoàn mỹ với tính cách có tiền nhưng keo kiệt, tôn sùng lợi ích lên trên hết.
Thấy cô không có ý giấu giếm, trực tiếp thể hiện cô biết mình, trên mặt Hạ Chi Hành lộ ra nụ cười tán thưởng: "Tôi còn tưởng rằng cô sẽ làm bộ chưa từng nghe qua tên của tôi."
Có rất nhiều người đầu cơ trục lợi đều thích làm bộ không nhận ra hắn chính là chủ tịch 'Tập đoàn Tích Tắc', sau đó lấy thân phận bình thường muốn làm quen với hắn.
Nếu như đối phương thật sự không quen biết mình, Hạ Chi Hành cũng không ngại làm bạn xã giao. Nhưng nếu đối phương đã biết mà làm bộ như không biết, vậy thật xin lỗi, hắn chỉ có thể gạch một dấu gạch chéo lên trên người này.
Tô Dung không trả lời vấn đề của hắn, chỉ chớp mắt nói: "Lúc này không ngại tôi nói nhiều rồi.”
Mới vừa rồi Hạ Chi Hành còn nói cô không nên phân tích mọi chuyện rõ ràng như vậy, bây giờ trái lại lại thưởng thức cô. Mặc dù mới vừa rồi thật ra hắn cũng đã rất thưởng thức Tô Dung rồi.
Nghe được cô nói như vậy, Hạ Chi Hành không nhịn được cười nói: "Được rồi, bây giờ tôi đã tin tưởng tên kia rồi."
Không có gì bất ngờ "tên kia" chính là Bạch Liễm.
Nghe được hắn nhắc đến cộng sự của mình, Tô Dung tò mò hỏi: "Anh ấy nói gì với anh?"