Hạ Chi Hành nhướng mày với cô, hòa tan khí chất trang nghiêm đạo mạo của mình: "Tính cách của hai chúng ta rất hợp nhau."
Lời này Bạch Liễm cũng đã nói qua với cô, Tô Dung nhún vai, xoay người rời khỏi tiệm nhỏ. Cô không có hỏi tin tức nhiệm vụ nằm vùng, dù sao bên cạnh còn có anh Tôn đang ở. Chờ cô đi một mình đến đây hỏi cũng không muộn.
Đi ra ngoài một khoảng cách, anh Tôn mới tò mò hỏi: "Cô và chủ tiệm quen biết nhau?"
Anh ấy còn chưa gặp tình huống người bên ngoài quen biết với người trong quái đàm quy tắc.
Tô Dung gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Bạn của bạn tôi, trước chưa từng gặp mặt, cũng chỉ là biết tên của đối phương mà thôi."
Anh Tôn do dự trong chốc lát, lại hỏi: "Liên quan đến tin tức anh ta mới vừa nói, cô cho rằng có mấy phần tin tưởng được?"
Anh ấy vẫn không muốn tin tưởng cô bé kia giấu giếm gì đó với mình.
"Trăm phần trăm." Tô Dung trả lời khẳng định.
Bạch Liễm nói Hạ Chi Hành không nói dối, tất cả nội dung giao dịch đều chính xác. Hơn nữa dựa vào phán đoán mới vừa rồi của cô, đối phương không có lý do gì để nói dối cả.
Nghe được câu trả lời này, anh Tôn thở dài, thản nhiên nói: "Vậy xem ra tôi đã nhìn nhầm rồi."
"Thật ra cũng không nhất định." Tô Dung nhìn về phía anh ấy: "Có lẽ là bởi vì cô bé không biết cái gì, mới có thể giúp đỡ chúng ta thì sao?"
Anh Tôn có thể nhìn ra được, Tô Dung không phải đang an ủi mình, mà là thật sự có suy nghĩ như vậy. Nghĩ lại phán đoán trước đó của cô, nhất thời anh ấy yên tâm được một chút: "Cô nói có lý, vậy bây giờ việc chúng ta cần làm xem thử những người khác biết được cái gì?"
"Đi về trước đã, tôi từ chỗ "chồng" lấy được một ít tin tức, cần tiến hành kiểm tra trạng thái bây giờ của những người khác." Tô Dung vừa bước nhanh vào thang máy, vừa nói với anh ấy.
Một đường trở lại tầng 4, hai người không có trở về phòng bệnh của mình trước, mà là gõ cửa phòng bệnh cách vách. Người mở cửa là cô gái tóc mái, vốn dĩ trên mặt cô ta là sự mất kiên nhẫn, nhưng khi nhìn thấy hai người Tô Dung thì sửng sốt, sau đó nghi ngờ hỏi: "Tại sao là các người? Tên Vương Bình kia đâu?"
"Chết rồi." Tô Dung lễ phép báo tin mừng.
Tóc mái: "... Vậy thì quá tốt rồi."
Cô ta nhạt nhẽo nói, hiển nhiên chưa hoàn toàn tiếp nhận tin tức này, chỉ là theo bản năng trả lời một câu.
Một lát sau cô ta giống như phản ứng được lời mới vừa rồi của mình không tốt lắm, lại hàm hồ hỏi: "Chuyện đó, anh ta chết như thế nào?"
Vốn dĩ tóc mái cho là tai họa lưu giữ ngàn năm, không nghĩ tên tên hại người kia lại chết nhanh như vậy, trái lại làm cho cô ta trở nên bất ngờ.
"Bởi vì anh ta vu oan tôi, bị tôi đánh chết." Thấy phản ứng của cô ta, Tô Dung cũng biết là mình đoán đúng, vì vậy cười híp mắt nói: "Nể mặt tôi đã trừ một mối họa giúp các người, có thể nói cho tôi biết chuyện xảy ra sau khi các người đánh nhau rồi bị mang đi không?"
Một chuyện lấy được hai phần tin tức, Vương Bình này lập công to rồi!
Tóc mái để cho Tô Dung và anh Tôn đi vào phòng, thuận tiện nói nguyên nhân cái chết của Vương Bình cho con nhà giàu đang nằm trong phòng bệnh.
Vừa nghe cô ta nói xong, con nhà giàu lập tức nhìn về phía Tô Dung, quả quyết nói: "Cho tôi số thẻ, đi ra ngoài tôi chuyển tiền cho cô."
Tô Dung: "..."
Nếu không phải vì che giấu thân phận, cô tuyệt đối sẽ nói số thẻ ra.
Tô Dung tằng hắng một cái, từ chối khéo léo kim chủ hủ bại, sau đó vừa ngồi xuống một cái ghế nhỏ, vừa nói: "Bây giờ có thể trả lời vấn đề mới vừa rồi của tôi không?"
Tóc mái gật đầu một cái: "Lúc ấy vốn dĩ chúng tôi không muốn đánh nhau, dù sao quy tắc bày ở đó. nhưng không biết là ai ra tay trước, trực tiếp chọc giận những người còn lại trong chúng tôi, vì vậy mọi người đều lao vào đánh nhau. Chờ đến khi đánh một nửa tôi đột nhiên ý thức được rất có thể cái tên trốn trong phòng bệnh ra tay trước, đáng tiếc khi đó chúng ta đã đánh không dứt ra được, không có cách nào dừng tay lại."
Nói đến chỗ này, cô ta lại hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Nếu không phải không có chứng cứ trực tiếp, hơn nữa tên kia còn có chút bản lĩnh, tôi đã sớm giết anh ta rồi!"
Có chút bản lĩnh sao? Tô Dung sửng sốt một chút, sau đó kịp phản ứng lại. Bởi vì mình được tăng nhiều lần về tố chất thân thể, cho nên mặc kệ là tốc độ hay là lực lượng đều vượt xa điều tra viên khác. Hơn nữa uy lực của [Xẻng phệ linh] rất lớn, có thể phá ra một bộ phận phòng ngự, cho nên lúc đối phó với anh ta mới dễ dàng như vậy.
Nếu như là điều tra viên bình thường, sợ rằng còn thật sự không có cách nào đối phó được với anh ta, nhất là hai người vừa mang thai còn có vết thương trên người.
"Tiếp đó anh ta mở cửa đi ra thưởng thức trò cười của chúng tôi, sau đó bác sĩ cũng đến. Lúc ấy bọn họ muốn dẫn chúng tôi đi, tôi cảm thấy mình sắp xong đời rồi. Một đám người đi vào thang máy, thang máy một đường đi đến tầng ba."
"Tầng ba?" Anh Tôn suy nghĩ một chút: "Tầng ba là phòng cấp cứu, đưa các người đi qua, có thể là vì chữa trị đi?"
Tóc mái gật đầu một cái: "Đúng vậy, lúc ấy chúng tôi bị kiểm tra một chút. Tôi và Tiểu Kiệt không xảy ra chuyện gì lớn, chỉ là uống thuốc dưỡng thai xong thì cho đi xuống. Trái lại tên vỡ nước ối kia trực tiếp bị giữ lại... Hai người biết rồi đấy, chúng tôi đoán chắc anh ta đã chết rồi."
Tiểu Kiệt con nhà giàu bổ sung một câu: "Đúng rồi, lúc tôi đi, tôi thấy bọn họ dùng một loại vẻ mặt rất kinh tởm nhìn người đàn ông vỡ nước ối. Loại biểu cảm đó đại khái chính là..."
Cậu ta suy nghĩ một lúc lâu mới có thể nghĩ ra được từ miêu tả. “Chính là vẻ mặt khi mẹ của tôi nhìn một cấp dưới đã làm mất một mối làm ăn lớn của bà, cảm giác lúc đó còn nghiêm trọng hơn một chút."