Cậu ta nói xong còn gật đầu một cái, rất có một loại cảm giác tự hào đắc ý vì mình đã miêu tả rõ ràng.
Cái bộ dạng này làm cho Tô Dung nghi ngờ nheo mắt lại, bộ dạng ngốc nghếch nhiều tiền này sao giống Tạ Kha Kha vậy?
Một khi suy nghĩ này xuất hiện thì không biến mất được, quả thật Tô Dung rất khó tưởng tượng mình còn có thể gặp một người giàu có ngu ngốc giống như Tạ Kha Kha.
Mặc dù hành động của người này không giống với Tạ Kha Kha, nhưng khí chất ngu ngốc ngây thơ nhiều tiền này thật sự độc nhất vô nhị. Cô cũng không phải chưa từng thấy con nhà có tiền, nhưng có thể nuôi thành cái bộ dạng này thật sự rất hiếm thấy.
Cũng không thể người không bình thường nào cũng bị cô gặp được đi?
Tô Dung nhìn chằm chằm đối phương hai giây, cũng không định thăm dò thân phận thật của đối phương, mà là gật đầu một cái: "Được rồi, cảm ơn các người đã cung cấp tin tức, chúng tôi đi trước đây. Đúng rồi, nhắc nhở các người một chút. Đừng uống thuốc dưỡng thai."
Nghe vậy, sắc mặt của tóc mái lập tức thay đổi: "Thuốc dưỡng thai có vấn đề sao?"
Nên biết, cô ta đã uống hai lần rồi.
Liên quan đến vấn đề của thuốc dưỡng thai, Tô Dung không tiện nói ra phân tích của mình. Dù sao cô là có [Công cụ nhắc nhở ô nhiễm] chứng minh, cho nên mới có thể chắc chắn suy đoán của mình không sai. Nhưng người khác không chắc sẽ tin tưởng lời của cô.
Tô Dung suy nghĩ một chút, ung dung hỏi: "Bây giờ chuyện liên quan đến đứa bé trong bụng, cô nghĩ như thế nào?"
"Chắc là bảo vệ nó thật tốt." Tóc mái nghiêm túc nói: "Dù sao đứa bé cũng là vô tội, hơn nữa trong quy tắc không phải cũng đã nói rồi sao? Ý nghĩa sinh mạng của người mẹ chính là đứa bé."
Vừa nghe được lời này, Tô Dung và anh Tôn nhìn nhau một cái, không hẹn mà đều biết thôi miên đã có hiệu quả. Người bình thường không thể nào thật sự tin tưởng loại quy tắc này được, cũng sẽ không ở trong quái đàm cái gì cũng có thể xảy ra lại nói ra được lời "dù sao đứa bé cũng là vô tội".
Trên đường trở về tầng 4, Tô Dung cũng đã nói cho anh Tôn tin tức "chồng" có kỹ thuật thôi miên, nhưng chân chính phát động thôi miên chính là thuốc dưỡng thai.
"Cậu cũng nghĩ như vậy sao?" Cô nhìn về phía Tiểu Kiệt.
Tiểu Kiệt lắc đầu, từ trong túi móc ra một viên thuốc màu trắng: "Lúc ấy tôi có uống nó, nhưng bởi vì không có nước không nuốt trôi được. Sau đó trên đường trở về bị vấp ngã một cái, phun thứ này ra."
Tô Dung: "..."
Cô xác nhận rồi, người này nhất định là Tạ Kha Kha.
Hiển nhiên anh Tôn và tóc mái vô cùng kinh ngạc vì sự may mắn này của cậu ta, tóc mái muốn nói lại thôi: "Anh chính là công chúa Bạch Tuyết chuyển thế gì đó sao?"
Vẫn là anh Tôn bắt được điểm chính: "Vậy bây giờ câu có ý kiến gì đối với đứa bé trong bụng.”
"Lúc nào nó có thể biến mất vậy, bụng lớn thật sự rất khó chịu!" Tiểu Kiệt, cũng chính là Tạ Kha Kha buồn bực nói.
Tô Dung đột nhiên ý thức được cái gì: "Không đúng, lúc mới bắt đầu mọi người đều có uống một lần thuốc dưỡng thai đó, cậu nghe "chồng" thôi miên, không thể nào không bị ảnh hưởng được?"
"Tôi có tiền như vậy, dĩ nhiên sẽ mua đạo cụ quái đàm cho mình rồi!" Đôi mắt Tạ Kha Kha trở nên sáng lấp lánh, vô cùng phấn khởi trả lời. Hiển nhiên đối với chuyện đạo cụ quái đàm của mình có tác dụng ở trong này, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Bộ dạng này của cậu ta ngược lại không có làm cho người ta ghen tị vì có đạo cụ quái đàm, tóc mái trước đó còn có chút không hài lòng với cậu ta, cũng chủ động đứng ra nói chuyện: "Đầu óc của người này không bình thường, hai người đừng so đo. Cho nên bây giờ tôi đã bị ô nhiễm rồi sao?"
"Tóm lại đứng uống thuốc kia nữa." Không nói nhiều, Tô Dung và anh Tôn xoay người rời đi.
Nếu tóc mái đã bị ô nhiễm, vậy nhận biết của cô ta sẽ rất khó vì vài ba lời mà thay đổi trở lại. Đối với người bình thường, giải thích là hành động không cần thiết, chỉ cần để cho cô ta biết tiếp theo nên làm như thế nào là được.
Giống như nếu có một người đột nhiên nói trái táo có độc, người bình thường sẽ không tin. Nhưng nếu như chỉ là để cho người đó đừng ăn táo trong mấy ngày, vậy sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn.
Trở lại phòng bệnh, hai người Tô Dung nói chuyện không được thuốc dưỡng thai cho hai người trong phòng bệnh. Nhưng hai người kia thì đều dùng tay vuốt ve bụng mình, trên mặt tràn đầy tình yêu thương của người mẹ, bộ dạng đã bị ô nhiễm nặng. Vẻ mặt Lộ Lộ thì còn được, nhưng bộ dạng của anh Lưu đúng là thật cay mắt.
Tô Dung thở dài, lại lần nữa nhìn quy tắc: "Hôm nay cũng không biết có kiểm tra định kỳ gì đó không, chỉ là bây giờ đã hơn bốn giờ, chắc là sau khi ăn xong cơm tối đi."
Anh Tôn liếc nhìn hai người rõ ràng là thần trí không được tỉnh táo đang ngồi ở trên giường, thở dài nói: "Hy vọng không có, tôi cảm giác bọn họ không thể lại bị ô nhiễm thêm lần nữa."
"Tôi định ngày mai đi nói chuyện với cô bé kia, lúc anh và cô bé nói chuyện phiếm với nhau, trừ bản thân của cô bé, còn có phát hiện cái gì không?" Tô Dung hỏi anh Tôn.
Nếu đã biết cô bé là một chỗ có tính đột phá, tất nhiên cô muốn đi tiếp xúc một chút, ít nhất phải để lại một ấn tượng tốt.
Anh Tôn suy nghĩ một chút, trả lời: "Nói thật, lúc tôi và cô bé nói chuyện, vẫn luôn có cảm giác có một tầm mắt nào đó nhìn chằm chằm vào tôi. Chúng tôi trò chuyện không được bao lâu, đã có y tá đến lấy lý do cô bé cần phải nghỉ ngơi để dẫn cô bé đi, cho nên tôi là người đầu tiên trở về."
Tô Dung cũng cảm nhận được tầm mắt đó, giác quan của cô nhạy bén hơn anh Tôn, chính xác nói ra nguồn gốc của tầm mắt: "Bên trong vườn hoa chỗ nào cũng có camera, gần như không có góc chết. Chắc có người từ camera theo dõi chúng ta. Trừ chuyện này ra, thường xuyên có y tá đi ngang qua vườn hoa, bọn họ cũng đang xem chừng chúng ta."