Còn về chuyện dẫn người đi mà anh Tôn nói, Tô Dung nhíu mày nhớ lại: "Lúc tôi và bà cụ nói chuyện trời đất, không có người nào muốn dẫn bà cụ đi cả."
Cô là người thứ hai trở về, ngay sau anh Tôn. Chỗ của cô không có y tá dẫn bệnh nhân đi, vậy những người trở về sau cả cô thì lại càng không thể xảy ra chuyện này được.
Hiển nhiên, chỉ có cô bé kia là bị mang đi trước.
Tại sao? Bọn họ đang sợ cái gì?
Giờ cơm tối đến, tiếng gõ cửa vang lên, Tô Dung đi mở cửa. Đứng ở cửa vẫn là nhân viên lúc trước.
Tô Dung hơi cong môi, không chút do dự lấy [Gương cô gái tự luyến] ra, đặt ở trước người.
Quả nhiên nhân viên đưa cơm bị gương hấp dẫn, si mê nhìn chăm chú vào trong gương.
Thấy cô đứng ở cửa bất động, anh Tôn nghi ngờ tiến lên trước, đã nhìn thấy Tô Dung đang quay người cầm một tấm gương, mà nhân viên đưa đồ ăn thì ngơ ngác đứng trước mặt cô không nhúc nhích.
Tất nhiên anh Tôn có thể nhìn ra được Tô Dung đang sử dụng đạo cụ quái đàm. Anh ấy không có làm phiền cô, mà là đứng bên cạnh giúp đỡ trông chừng, để phòng ngừa có người quấy rầy.
Ba phút rất nhanh trôi qua, nhân viên đưa đồ ăn bị bắt vào trong gương. Lúc đi ra lần nữa, đã trở thành tù binh của Tô Dung.
Tô Dung không chút do dự hỏi: "Tầng hai xe đồ ăn đựng cái gì? Cái này sẽ có ảnh hưởng đến chúng tôi sao? Nếu như có thì cũng không cần nói, chỉ cần lắc đầu là được."
"Sẽ không, chỉ có thể nhìn tận mắt mới có thể tạo thành ảnh hưởng." Nhân viên đưa đồ ăn cung kính trả lời: "Đồ ăn tầng 2 xe thức ăn là đồ ăn của người bệnh ở tầng năm."
Nghe vậy Tô Dung có điều suy nghĩ liếc nhìn chỗ bị vải trắng phủ kín. Chỉ có tận mắt nhìn thấy, mới có thể tạo ảnh hưởng
Ở trong quái đàm quy tắc lầu ký túc xá số 44, cô cũng đã từng gặp. Nếu tận mắt nhìn thấy cảnh tượng máu tanh sẽ tạo thành ô nhiễm đối với điều tra viên.
Cô suy đoán: "Là phôi thai của trẻ sơ sinh sao?"
Hiển nhiên đây là một nội dung không thể trả lời được, nhân viên đưa đồ ăn không nói gì, chỉ là cung kính cúi đầu.
Suy nghĩ một chút, Tô Dung hỏi vấn đề dễ hơn: "Đứa bé trong bụng của chúng tôi sẽ trở thành đồ ăn ở tầng thứ 2 sao?"
Làm cho người ta bất ngờ là nhân viên đưa đồ ăn lại lắc đầu: "Sẽ không.”
Chuyện này làm cho Tô Dung rất kinh ngạc, vốn dĩ cô đã xác định đứa bé trong bụng bọn họ chính là đồ ăn cho người mắc bệnh tầng năm, bây giờ lại không phải?
Chẳng qua có thể xác định một việc, nếu đồ ăn ở tầng hai xe thức ăn không phải là kết cục cuối cùng của bọn họ, vậy đồ bên trong nhiều nhất cũng chỉ có thể cung cấp một manh mối bình thường cho bọn họ, mà không phải là manh mối thông quan quan trọng.
Vốn dĩ Tô Dung định mượn thánh giá chữ thập biến thành quỷ quái, sau đó mở vải trắng kia ra nhìn thử một chút. Bây giờ nhìn lại, vấn đề này cần phải suy nghĩ kỹ hơn. Dù sao đạo cụ quái đàm đó rất trân quý, nếu như không phải lúc rất cần, cô sẽ không lãng phí.
Tiếp theo cô lại hỏi một ít chuyện, nhưng nhân viên đưa đồ ăn chỉ là người đưa đồ ăn thôi, hỏi thêm một chút đều lắc đầu không biết. Bất đắc dĩ, Tô Dung chỉ có thể thanh trừ trí nhớ của đối phương, để cho người này rời đi.
Tô Dung đóng cửa lại, đưa cơm cho ba người còn lại. Mặc dù hai người Lộ Lộ đã bị tẩy não, nhưng loại chuyện ăn cơm này vẫn biết, không cần giúp.
Cơm nước xong, cuối cùng anh Lưu cũng đã dời mắt ra khỏi bụng của mình, nhìn về phía Tô Dung, sắc mặt rất khó coi: "Tôi cảm thấy mình có thể không thông quan được quái đàm quy tắc này."
"Tại sao?" Nghe anh ấy nói như vậy, Tô Dung tỉnh táo tinh thần, còn tưởng rằng anh ta ý thức được mình đã bị ô nhiễm sâu rồi.
Kết quả anh Lưu lại nói: "Tôi thật sự yêu đứa bé này, tôi muốn sau khi sinh nó ra có thể nuôi dưỡng nó lớn lên. Chỉ cần tôi không tìm được phương pháp thông quan rời khỏi quái đàm quy tắc này, chắc sẽ không có vấn đề gì đi? Dù sao vốn dĩ tôi cũng chưa tìm ra được phương pháp thông quan, không bằng yên tâm nuôi dưỡng đứa bé. Tôi thật sự rất yêu nó, các người không hiểu được tình yêu thương tràn đầy trong lòng của tôi đâu!"
Tô Dung: "..."
Anh Tôn: "..."
Nghĩ lại bộ dạng sụp đổ khi anh ta mới nhìn thấy cái bụng lớn của mình, lúc này lại nhìn hình ảnh yêu thương vô bờ bến này, thật sự làm cho người ta có chút buồn cười, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được sự đáng sợ của việc bị tẩy nào. Đây gần như là biến thành một người hoàn toàn khác!
Phật của tôi không độ người ngốc, hủy diệt đi!
Tô Dung nhắm mắt lại, không muốn để ý đến đối phương nữa. Cô sẽ cứu người, nhưng sẽ không cứu người không muốn cứu mình. Dù là đối phương bị ô nhiễm nên nhận biết thay đổi.
Là một thám tử, cô chỉ biết giúp đỡ người ủy thác mình. Những người đã bị tẩy não bị khống chế, cô đều sẽ không đụng vào để tìm phiền phức cho mình. Nói cho cùng, chỉ là một đám người xa lạ mà thôi.
Cô đang suy nghĩ tại sao quái đàm quy tắc lại muốn thôi miên điều tra viên thành bộ dạng này. Chẳng lẽ giống như Lộ Lộ nói, vì để bọn họ nuôi dưỡng đứa bé sao?
Không, khả năng này không lớn. Quái đàm quy tắc đều sẽ có kết cục NE, chính là Normal End, kết cục bình thường, đều là lấy cái chết của điều tra viên để kết thúc. Dù sao đây mới là mục đích của nó, dĩ nhiên cũng có khả năng bị rơi vào một hoàn cảnh gì đó, nhưng chết sẽ dễ dàng hơn.
Cũng chỉ có một phần nhỏ điều tra viên ở lại trong thế giới quái đàm, dù sao "nó" chỉ muốn mạng của điều tra viên, phí sức lớn như vậy chỉ để cho bọn họ yên tâm làm mẹ, hoàn toàn mất nhiều hơn được.